Diệp Bắc Minh cười nói: “Yên tâm, cùng lắm anh đi một tháng là về”.
Hạ Nhược Tuyết cắn môi đỏ: “Đừng nói là một tháng, một ngày em cũng không đợi được!”
“Lần trước chia tay anh là cách xa luôn gần nửa năm, anh nói một tháng, ai biết có phải một tháng không?”
“Không được! Phần của một tháng tiếp theo, anh phải cho em!”
Diệp Bắc Minh: ???
Liền sau đó.
Hạ Nhược Tuyết đã lao đến!
Diệp Bắc Minh hơi hoảng loạn: “Nhược Tuyết, đợi đã, các sư tỷ còn đang ở đây đấy”.
Hạ Nhược Tuyết trực tiếp nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, chặn miệng anh: “Bọn họ còn đang hôn mê, tạm thời sẽ không tỉnh được!”
“Không được!”
Diệp Bắc Minh đỏ mặt tía tai.
Hạ Nhược Tuyết nâng cằm của Diệp Bắc Minh: “Em nói được là được!”
…
Cùng lúc đó, ở vùng đất Nhật Lạc.
Một năm bốn mùa đều không có ánh mặt trời, bóng tối mãi mãi chiếm cứ nơi này!
Sâu trong một tòa cung điện cổ xưa, người đàn ông mặc chiến giáp bước nhanh vào, quỳ một chân trước vương tọa!
“Chủ nhân, Thanh Huyền Tông truyền đến tin mới nhất!”
“Diệp Bắc Minh mà cô bảo tôi theo dõi sắp khởi hành đến vùng đất Nhật Lạc!”
Giọng nói vang vọng khắp trong đại điện.
Một cô gái ngồi vắt chéo hai chân trên vương tọa.
Tay cầm một ly rượu ngon!
Cô gái vừa chính vừa tà!
Khuôn mặt tuyệt mỹ hơi phúng phính dễ thương.
Nhưng sâu trong đôi mắt nghiêng nước nghiêng thành lại lóe lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718278/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.