Sau khi cô gái xinh đẹp kia bỏ đi, Diệp Bắc Minh bước chân vào vùng đất Nhật Lạc.
Chu Hoàng vô cùng hồi hộp đi theo phía sau.
Cô ta vốn định yên lặng đi vào vùng đất Nhật Lạc, giờ xem ra là không thể.
Chẳng bao lâu, toàn bộ vùng đất Nhật Lạc sẽ biết đến tên Diệp Bắc Minh.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, cậu có cảm thấy nơi này khác gì so với bên ngoài không?"
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Có cảm thấy!"
...
"Quả thực có sự khác biệt rất lớn!"
Anh quay đầu lại nhìn: "Mặc dù chỉ cách một bức tường thành, hoàn cảnh thoạt nhìn rất giống nhau".
"Nhưng lại như là hai thế giới!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Cậu lại cẩn thận cảm nhận xem, hoàn cảnh xung quanh khác chỗ nào?"
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Cẩn thận cảm nhận theo lời tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Anh khẽ nhắm mắt lại!
Mở mắt ra lần nữa!
Trực tiếp sử dụng Nguyên Thiên Thần Nhãn!
"Hả?"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện: "Trong không khí có một ít khí đen mắt thường không nhìn thấy đang tung bay?"
"Chính xác, đây chính là mầm mống tội ác!"
"Mầm mống tội ác?"
"Vùng đất Nhật Lạc không hề có ánh mặt trời, đại diện cho bóng tối vĩnh hằng!"
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang vọng: "Trong bóng tối sẽ nảy sinh tội ác!"
"Những tội ác này người tu võ không thấy được, nhưng chúng chân thực tồn tại!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718268/chuong-749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.