Diệp Bắc Minh dẫn Chu Hoàng tới một khách sạn chuẩn bị ở lại.
Ông chủ khách sạn vội vàng sơ tán tất cả khách khứa: "Cậu Diệp, từ giờ trở đi cậu muốn ở bao lâu cũng được!"
"Cũng không cần tốn bất kỳ đồng tiền nào, cậu có yêu cầu gì cứ nói với tôi là được".
"Nhất định tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn cậu!"
Nói xong liền bảo lễ tân đưa Diệp Bắc Minh đến căn phòng tốt nhất.
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Chờ một chút!"
Ông chủ khách sạn cung kính hỏi: "Cậu Diệp có gì muốn phân phó?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tôi và ông vốn không quen biết, ông có mục đích gì?"
"Ông ta không có mục đích gì cả!"
Một giọng nói truyền đến, Đỗ Băng Nhược dẫn Cổ lão đi vào khách sạn: "Còn không mau quỳ xuống!"
Cổ lão chằng chịt vết thương, mặt xám như tro quỳ rạp xuống đất: "Cậu Diệp, Cổ Cư Nhân biết sai rồi!"
"Tôi nguyện tự cắt đứt một tay, cầu xin cậu Diệp tha thứ!"
Sau đó ông ta cầm lấy một thanh đao gãy, lưu loát chém rụng một cánh tay.
Đỗ Băng Nhược tiến lên: "Anh Diệp, tôi rất xin lỗi anh, lời mà Cổ Cư Nhân truyền lại căn bản không phải ý của tôi".
"Tôi chỉ muốn mời anh đến nhà họ Đỗ làm khách, nếu anh từ chối, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép!"
"Là Cổ Cư Nhân mượn lực lượng của nhà họ Đỗ, mới nói ra mấy lời đó với anh!"
"Băng Nhược ở đây xin lỗi anh!"
Cô ta khẽ khom người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718262/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.