“Sư phụ, đây là Long Châu ư?”
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rút lại.
Anh nhìn vào hạt châu rực rỡ như ánh mặt trời trước mắt mình.
Rồng đen gật đầu nói: “Khá lắm, nó chính là thánh vật tối thượng của tộc Rồng đen bọn ta, Long Châu!”
Diệp Bắc Minh tới gần Long Châu, chợt cảm thấy một luồng lực lượng ùn ùn kéo tới.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động nói: “Ha ha ha, nhóc con, nếu để cho tôi nuốt chửng nó thì tôi có thể khôi phục một phần mười sức mạnh của mình!”
“Đến lúc đó, bổn tháp tùy tiện ra tay thì đến cả đại lục Chân Võ cũng phải sụp đổ!”
“Để tôi nuốt nó đi!”
Diệp Bắc Minh thẳng thừng từ chối.
“Sư phụ, tên của người là gì thế?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Rồng đen im lặng một hồi rồi thở dài đáp: “Ta là tội đồ của tộc Rồng đen, để tên ta biến mất trong dòng lịch sử thôi”.
“Đồ nhi, chỉ cần con đưa Long Châu tới tộc Rồng đen là đủ rồi”.
“Vâng ạ!”
Diệp Bắc Minh gật đầu một cách chân thành.
Rồi anh lặng lẽ cất Long Châu vào.
Oong....!
Bỗng nhiên, pháp trận rung chấn mãnh liệt, bóng dáng của Rồng đen dần trở nên mờ ảo.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sư phụ Rồng đen, người sao thế?”
Rồng đen mỉm cười nói: “Mấy năm qua, vi sư dùng lực lượng của mình để chống lại lực lượng của trận pháp nên sức sống đã cạn kiệt từ lâu rồi!”
“Bây giờ vi sư nên ra đi rồi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718237/chuong-764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.