Lãnh Nguyệt và Sát Chủ ngây người: "Sự sống của chúng ta đã sắp khô kiệt, Quỷ Môn Thập Tam Châm không cứu được chúng ta".
Diệp Bắc Minh vô cùng tự tin: "Ai nói tôi sẽ dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm?"
"Dì Nguyệt, Sát tiền bối, Nhược Tuyết, mọi người hãy đi theo tôi!"
"Được!"
Mặc dù ba người còn vô cùng khó hiểu.
Nhưng vẫn đi theo Diệp Bắc Minh vào một căn phòng.
Diệp Bắc Minh cũng không có dông dài, trực tiếp lấy ra ba giọt máu rồng: "Há miệng, nuốt vào!"
Một lực lượng sinh mệnh cường đại đánh úp lại.
Giống như là sóng thần!
"Đây là?"
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ biến sắc.
Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng: "Bắc Minh, đây là cái gì?"
"Sao em vừa ngửi mùi của nó đã cảm thấy khí huyết cả người sôi trào vậy?"
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Máu rồng!"
"Máu rồng?!"
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ kinh ngạc hô lên một tiếng, bịt chặt miệng lại.
Hạ Nhược Tuyết vô cùng khó hiểu: "Máu rồng? Là máu của loại sinh vật trong tưởng tượng - rồng đó ư?"
"Đúng vậy".
Diệp Bắc Minh gật đầu.
"A!"
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nhìn nhau, hít một hơi lạnh.
Lãnh Nguyệt kích động hỏi: "Minh Nhi, sao cháu lại có thứ nghịch thiên ày?"
"Minh Nhi, đó thật sự là máu rồng sao? Cậu lấy từ đâu ra vậy?", Sát Chủ nghiêm túc nhìn anh.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người đừng hỏi nữa".
"Hai người dùng máu rồng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718207/chuong-770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.