"Không phải chỉ là một vết kiếm sao, mới một ngàn mét! Em cũng có thể chém được!"
"Chị còn không bằng quan tâm đến Lâm Tiêu của Thương Khung cung, hắn ta vùng lên từ một người không có địa vị, chỉ là con thứ của nhà họ Lâm!"
"Bây giờ còn chưa tới ba mươi tuổi, thế mà đã trở thành người đứng thứ nhất thi đấu trăm năm của Thương Khung cung!"
"Lần trước hình như chúng ta còn từng gặp Lâm Tiêu này ở Tinh Thành thì phải?"
Đôi mắt đẹp của La Vãn Vãn lấp lóe: "Hình như hắn ta còn có ấn tượng tốt với chị Nhan đấy".
Nhan Như Ngọc nhíu đôi mày thanh tú lại: "Người này có quá nhiều mưu mô, chị không có chút hứng thú nào với hắn ta cả".
La Vãn Vãn chu cái miệng nhỏ lên: "Nhiều mưu mô mới đúng chứ, chẳng lẽ chị thích những người đàn ông không có đầu óc kia sao?"
Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Haiz, được rồi, nói với em cũng không có ý nghĩa gì".
Cô ta tiện tay đặt tờ giấy tuyên lên bàn.
La Vãn Vãn cầm lên xem, lập tức kinh ngạc: "Oa, Diệp Bắc Minh? Thế mà anh ta lại giết hơn chín ngàn người của ba gia tộc Thượng Cổ!"
"Hơn nữa còn mới là cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ? Chờ chút!"
La Vãn Vãn mở to đôi mắt đẹp, há cái miệng nhỏ ra: "Trời ạ, chị Nhan, cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ có thể chém ra một vết kiếm ngàn mét sao?"
"Lúc em ở cảnh giới đó chỉ có thể chém ra vết kiếm trăm mét thôi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2705092/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.