Đạm Đài Yêu Yêu tỉnh lại: "Ồ, tiểu sư đệ, tại sao chị lại ở chỗ này?"
Tất cả những gì vừa xảy ra, cô ấy đều không nhớ rõ.
Biểu cảm của Diệp Bắc Minh hơi kỳ lạ.
Nhưng anh không muốn khiến chị Tiểu Yêu đau lòng nên cười nói: "Chị Tiểu Yêu còn nhớ đến đâu?"
Đạm Đài Yêu Yêu nhớ lại: "Chị chỉ nhớ mình bị giam giữ trong thiên lao của gia tộc Đạm Đài, sau đó tiểu sư đệ em đến cứu chị".
"Chuyện sau đó... hình như chị té xỉu, không có ấn tượng".
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, để em dần dần nói với chị sau".
"Chị Tiểu Yêu, chị vẫn còn rất yếu, em dẫn chị đến một chỗ nghỉ ngơi".
Đạm Đài Yêu Yêu dường như nhớ ra cái gì đó: "Những sư tỷ khác đâu?"
Diệp Bắc Minh sững sờ: "Các chị ấy đi mà không nói một lời, em cũng không tìm thấy họ".
Đạm Đài Yêu Yêu biến sắc: "Không tốt, kế hoạch đã bắt đầu".
Lông mày Diệp Bắc Minh nhảy dựng: "Kế hoạch gì ạ?"
Đạm Đài Yêu Yêu cười cười: "Tiểu sư đệ, chị còn có chút việc phải làm, đi trước nha".
Bóng dáng cô ấy lóe lên, lao ra khỏi sơn cốc, nhanh chóng biến mất.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp, bất đắc dĩ nhìn Đạm Đài Yêu Yêu bỏ đi!
"Còn nửa ngày nữa là sang ngày mai, thử lại lần nữa xem có thể cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên không đi".
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, anh tiến vào bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704956/chuong-874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.