Con ngươi Mục Nguyên co rút.
Cả người anh ta run bần bật.
Anh ta cảm nhận được sự áp lực khủng khiếp từ Diệp Bắc Minh, cả người sợ hãi quỳ rạp xuống.
"Không được! Tôn nghiêm của nhà họ Mục không cho phép mình làm thế!"
Lòng Mục Nguyên gào thét không cam chịu, ánh mắt đỏ bừng trừng nhìn Diệp Bắc Minh: “Là tao không ngờ rằng đại lục Chân Võ lại có một tên yêu nghiệt như vậy!”
“Mặc kệ mày có lá bài chưa lật gì, hôm nay Mục Nguyên tao chịu thua!”
“Nhưng chuyện này không yên ở đó đâu, một ngày nào đó Mục Nguyên tao sẽ khiến mày hối hận vì hành động hôm nay!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng đáp: “Dựa vào đâu mà cho rằng mình có thể sống qua ngày hôm nay chứ?”
“Cái gì? Mày muốn giết tao...”
Trong mắt Mục Nguyên tràn ngập sự phẫn nộ: “Mày có biết tao là...”
Diệp Bắc Minh đưa tay lên, một tiếng rồng ngâm vang vọng.
Một con huyết long xuất hiện nghiền nát anh ta.
Hành động vô cùng gọn gàng lưu loát.
Trong chốc lát, Mục Nguyên hóa thành một bãi máu loãng.
“Mục Nguyên bị sát hại rồi sao?”
“Trời ơi...”
Lâm Hi, Tần Lỗi và Lôi Bá đều hóa đá.
Sáu ông lão đứng sau họ sợ hết hồn.
Thậm chí bọn họ còn không có cơ hội ra tay ngăn cản chút nào.
Nam Cung Uyển không thể tin vào mắt mình hét lên: “Diệp Bắc Minh, anh gây ra họa lớn rồi!”
Những người tu võ ở đây sợ run người, hô hấp ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704951/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.