Chính là lối vào ngục giam Trấn Hồn, không có một võ giả nào gần đó, xem ra tất cả đều ở trong ngục giam.
Diệp Bắc Minh trực tiếp đi đến cổng lớn của ngục giam Trấn Hồn: “Phá cho ta!”
Tay cầm kiếm Đoạn Long chém xuống!
“Choang” một tiếng vang lớn.
Cánh cửa thép ầm ầm nổ tung, hóa thành mảnh vụn bay ra.
Mười mấy ông lão xông đến!
Vẻ mặt chấn kinh quát lớn: “Kẻ nào? Dám đến ngục giam Trấn Hồn ngang ngược?”
Gru!
Một tiếng rồng gầm vang lên, mười mấy ông lão vẫn chưa phản ứng kịp là có chuyện gì.
Những chỗ huyết long đi qua, cơ thể của tất cả mọi người nổ tung hóa thành sương máu!
Chỉ còn lại một ông lão bị huyết long nhốt chặt.
Ông ta yếu ớt run rẩy, toàn thân run lên: “Mày… mày là ai?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh như băng: “Tôi chính là Diệp Bắc Minh mà các người muốn tìm, mẹ tôi Diệp Thanh Lam đâu?”
“Cái gì? Mày chính là Diệp Bắc Minh?”
Ông lão kinh hồn bạt vía.
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt khó chịu: “Đây không phải câu trả lời mà tôi cần”.
Đôi mắt nghiêm lại, hào quang màu máu nổi lên!
Trực tiếp sưu hồn!
Tầng cuối cùng ngục giam Trấn Hồn?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh băng lạnh, tiện tay bóp vỡ đầu của ông lão.
Đi về phía nơi sâu nhất ngục giam Trấn Hồn.
“Cứu cứu tôi… cậu thanh niên, cầu xin cậu cứu chúng tôi!”
“Cậu thanh niên, tôi là tông chủ Hỏa Linh Môn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704938/chuong-887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.