“Con rết trăm chân, chết mà không ngã, chỉ cần cậu nói ra bí mật trên người mình, giúp đỡ bổn tọa mở bảo tàng của nhà họ Diệp ra!”
“Bổn tọa cam đoan thả hai mẹ con cậu ra ngoài”.
“Dù sao mạng của hai mẹ con cậu không có chút ý nghĩa nào với bổn tọa cả”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Nhưng tôi lại rất cần mạng của các người đấy!”
Ánh mắt Từ Thiên âm u: “Từ Mặc, Từ Trụ, Từ Huệ, bắt cậu ta lại, phải bắt sống!”
Hai ông lão một bà lão bước ra khỏi đám đông.
Ba người nhìn nhau, trong ánh mắt đều có chút kiêng dè.
Khi bọn họ vừa định ra tay, Diệp Bắc Minh đã bắt đầu chiến, thi triển Ảnh Thuấn bước tới trước mặt Từ Thiên: “Đệch mợ nhà ông, muốn chơi trò hội đồng à?”
“Chơi chơi cái quần què, bắt địch bắt vua trước mới phải đạo!”
Kiếm Trấn Ngục xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, khí thế nghiền nát mọi thứ kéo tới.
Vào giờ phút ấy.
Từ Thiên biến sắc.
Vậy mà ông ta lại cảm nhận được hơi thở tử vong.
“Không!”
Từ Thiên hoảng sợ gào lên.
Rồi ông ta hóa thành một đống máu loãng văng ra bốn phương tám hướng.
Rầm!
Kiếm Trấn Ngục nện xuống mặt đất tháp Trấn Ngục, trời rung núi chuyển, một khe nứt cực kỳ khủng khiếp vạch ra.
Tấm thạch bích gần đó kêu lên từng tiếng răng rắc, bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng cực kỳ lớn.
Tấm thạch bích đã bị hỏng.
Một kiếm của Diệp Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704929/chuong-890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.