Từ Trụ không kịp phản ứng thì đã biến mất trong hư vô.
“Ối!”
Từ Mặc và Từ Huệ sợ run người.
Những người khác của nhà họ Từ đứng im tại chỗ như trời trồng, chỉ biết hít một hơi thật sâu.
‘Đã tám tiếng đồng hồ rồi mà thằng ranh này vẫn có thể giết Chí Tôn trong tức khắc ư?’
Mọi người khiếp hãi.
Lão già nhếch nhác đứng từ xa quan sát trận chiến khiếp sợ: “Được lắm nhóc, đời này lão phu chưa từng thấy Thánh Cảnh nào nghịch thiên đến vậy!”
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Từ Thiên lại vang lên: “Tiếp tục!”
“Vâng!”
Một đám lão già nhà họ Từ run lẩy bẩy nhưng vẫn cắn răng trả lời.
“Giết!”
Lại mấy trăm người bước ra bao vây Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam.
Sương đen cuồn cuộn, từng tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp chốn.
Bỗng nhiên, trong đám đông xuất hiện một con rồng lửa.
Nó rực cháy như muốn thiêu đốt tất cả.
“Á...”, vô số tiếng la hét thê thảm vang lên, mấy trăm người bỗng chốc hóa thành một đống tro tàn.
Từ Thiên bất ngờ bật thốt: “Phần Thiên Chi Diễm? Oắt con khá lắm, trên người cậu còn có thứ đó nữa!”
Quả thật là niềm vui ngoài ý muốn mà!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái nhợt, ngực phập phòng mãnh liệt: “Không sợ chết thì cứ tiếp tục!”
Xoạt xoạt xoạt!
Những kẻ xung quanh lùi ra sau theo bản năng.
Bọn họ hoảng sợ nhìn anh.
Tên này đúng là đồ ma quỷ!
Giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704923/chuong-892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.