Diệp Bắc Minh gật đầu với bà, lại nhìn về phía Long Hồn: “Cảm ơn tất cả mọi người đã túc trực và bảo vệ trong suốt thời gian qua, Diệp Bắc Minh tôi sẽ khắc ghi trong lòng!”
“Mẹ tôi cần được nghỉ ngơi, Lư Quốc Phong!”
Lư Quốc Phong đi tới, vẻ mặt xúc động: “Có!”
“Chuẩn bị cho tôi một phòng yên tĩnh”.
“Rõ!”
Lư Quốc Phong hành lễ, rồi nói: “Nghệt mặt ra đó làm gì? Dẫn Long Soái về doanh!”
Mười lăm phút sau, sâu bên trong căn cứ nơi biên giới.
Trong phòng chỉ còn lại Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam.
Lãnh Nguyệt, Hạ Nhược Tuyết, Lư Quốc Phong đều biết ý, để lại thế giới riêng cho mẹ con hai người.
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Diệp Thanh Lam, hít sâu một hơi: “Mẹ, con đang nằm mơ ư?”
“Con ngày nhớ đêm mong, không ngờ hôm nay thật sự được gặp mẹ!”
“Mẹ có biết con tìm kiếm manh mối gian nan đến mức nào hay không? Con còn tưởng rằng tất cả mọi sự tìm kiếm của con đều thành công dã tràng!”
“Nhưng không ngờ con thật sự có thể gặp được mẹ!”
Mắt Diệp Thanh Lam đỏ lên, mũi cay xè: “Minh nhi, là mẹ không tốt”.
“Mẹ cũng muốn gặp được con, nhưng mẹ thật sự không có cách nào khác, mẹ không thể để những kẻ đó biết đến sự tồn tại của con được”.
“Nếu không…”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm xuống: “Mẹ muốn nói đến nhà họ Từ ư?”
Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Nhà họ Từ, chỉ là một phần mà thôi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704909/chuong-900.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.