Tô Chính Dương, Tô Hỏa, bà Nguyên cùng với một đám người nhà họ Tô đều đứng yên ở đó.
Một đám ngoan ngoãn như học sinh tiểu học đứng yên một bên.
Vị trí vốn thuộc về Tô Chính Dương đang có một thanh niên với nụ cười lạnh ngồi đó.
“Tiếp tục đánh đi!”
Mục Hàn uống một ngụm trà: “Đừng dừng lại!”
“Rõ, thưa cậu”.
Một ông lão nghe răng cười.
Giơ cây roi dài trong tay lên, hung hăng quật vào người Tô Lê.
Roi đánh xuống, Tô Lê bong da tróc thịt!
Mắt Tô Chính Dương đỏ lên: “Cậu Mục, mong cậu nương tay cho”.
“Nhà họ Tô chúng tôi có thể trả bất kỳ giá nào, chỉ mong cậu có thể nguôi bớt cơn giận!”
Bà Nguyên nhanh chóng lên tiếng: “Ông này, ông nói cái gì thế!”
“Bảo con ti tiện này gả cho người ta thì nó không chịu, còn chạy xuống thế giới thấp hơn”.
“Bây giờ đắc tội với cậu Mục Hàn, nó chết còn không đủ đền tội nữa là!”
Tô Hỏa cũng gật đầu: “Đúng vậy, mặt hàng lỗ vốn này, đánh chết tươi cho xong”.
“Chỉ cần có thể khiến cậu Mục nguôi giận, thì cái mạng nó có là gì!”
Mục Hàn cười nói: “Gia chủ nhà họ Tô, ông còn chẳng biết điều bằng vợ và con trai mình nữa đấy”.
Tô Chính Dương cắn răng: “Cậu Mục, con bé là con gái tôi”.
“Nếu có thể, tôi sẵn sàng chịu thay cho con bé!”
Mục Hàn lạnh mặt: “Tô Chính Dương, tôi nể mặt ông quá rồi hả?”
“Nếu không nể việc làm ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704897/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.