Tô Lê nhìn dáng vẻ của Diệp Bắc Minh.
Đôi mắt cô ta đỏ ửng, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Diệp Bắc Minh chợt hỏi: “Sao lại khóc rồi?”
Tô Lê lắc đầu đáp: “Anh Diệp, ngoài người mẹ đã qua đời từ lâu của tôi thì chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như vậy”.
“Khi ở nhà họ Tô, tôi là người ai gặp cũng xa lánh”.
“Đến cả bố tôi, giữa tôi và nhà họ Tô cũng sẽ không chút do dự lựa chọn nhà họ Tô”.
Diệp Bắc Minh thở dài bảo: “Đừng động đậy, thuốc này cần nhanh chóng bôi lên miệng vết thương”.
“Nếu không sẽ để lại sẹo”.
“Vâng”.
Tô Lê lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Đến khi Diệp Bắc Minh bôi thuốc mỡ xong.
Tô Lê đã thiếp đi.
Diệp Bắc Minh lấy ra một bộ quần áo đắp lên người Tô Lê.
Anh nhìn vào cái đầu chết không nhắm mắt của Mục Hàn sau đó đưa tay cất nó vào, rồi bước ra khỏi đại sảnh.
...
Ngoài Vô Tướng thần cung, đoàn người nối dài không dứt.
Trong đại điện đông đảo khách khứa như mây, vô cùng náo nhiệt.
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây sẽ nhận ra ngay hai cô gái sinh đẹp mỹ miều lẫn trong đám khách khứa.
Một người đeo khăn che mặt ngồi hàng mười ghế trên cùng.
Một người khác đứng sau lưng cô gái che mặt kia nhìn đông nhìn tây rồi tán dương nói: “Cô chủ, Vô Tướng thần cung này trông có vẻ nhộn nhịp hơn Y Thánh Cung của chúng ta nhiều”.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704892/chuong-906.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.