Diệp Bắc Minh cảm giác như lôi đạn nổ trong đầu.
Lẽ nào... sự thật là như vậy ư?
Lần trước Diệp Bắc Minh hỏi về bố, mẹ ấp úng không muốn nói nhiều.
Lẽ nào là vậy thật sao?
Người đỡ đầu khinh khỉnh đáp: “Nói hưu nói vượn, chúng ta có lòng tự tôn của riêng mình, không đời nào dùng mấy mánh khóe đó!”
Cô gái áo đỏ cười khẩy: “Tôi không tin!”
“Minh Nhi, con tin không?”
Diệp Bắc Minh hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra mấy năm nay.
Anh hít sâu rồi đáp: “Cháu tin tưởng các sư phụ của mình!”
“Cháu!”
Cô gái áo tím tức run người.
Mười vị sư phụ mỉm cười vui vẻ: “Minh Nhi, không uổng công sư phụ thương con mà”.
Diệp Bắc Minh lại hít sâu nói: “Sư phụ, con muốn gặp bố mình!”
Người đỡ đầu trầm ngâm gật đầu: “Ngay từ khi con bước chân vào Ma Uyên ta đã nghĩ đến chuyện cho hai người gặp mặt”.
“Con đi theo ta, những người khác chăm sóc Tôn Thiến!”
Chín vị sư phụ gật đầu.
Cô gái áo tím nhướng mày, nhìn vào mười người đứng sau: “Các người cũng ở lại bảo vệ Tôn Thiến!”
Người đỡ đầu dẫn Diệp Bắc Minh và cô gái áo tím đi.
Cả ba đến trước một tấm bia đá cũ kĩ.
Một giọng nói đầy kích động vang lên: “Minh Nhi, cuối cùng con cũng đến đây rồi”.
Ký hiệu trên tấm bia đá lóe sáng, phát ra từng tiếng động.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi: “Ông là bố tôi thật sao?”
Ngay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704840/chuong-935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.