"Bé con ơi, con đừng nghe lão già kia nói nhảm, đây là vương miện của bản hoàng!"
"Từ giờ trở đi, bản hoàng truyền ngôi cho con, con chính là người kế thừa Thánh Hoàng!"
"Đúng rồi, quên nói cho con một câu, xã hội phương tây chỗ bố con tôn ta là - Thượng Đế!"
Độc Đế cười âm hiểm: "Thượng Đế quần què gì? Độc Đế vẫn là mạnh nhất!"
"Con à, học độc với ta đi!"
"Mặc kệ gì mà Thần Đế, Chí Tôn, Vực Vương, Vực Chủ, hạ độc chết tất!"
Những sư phụ khác đồng thanh: "Ông cút mẹ đi!"
"Bảo con bé thuần khiết vô hại học độc dược?"
Lúc Diệp Bắc Minh trở về vừa vặn trông thấy cảnh này.
"Các sư phụ, đừng ồn ào nữa!"
Ảnh Thuấn!
Đi đến trước mặt tã lót.
Tôn Thiến hết sức yếu ớt: "Bắc Minh, là con gái".
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ co rụt lại, nhìn con gái như búp bê nằm trong tã lót.
Vô cùng kích động!
"Đây là con của anh sao?"
"Huyết mạch của anh?"
Tử Huyền Nhất nhanh chóng bước tới, trêu chọc bé con: "Nhóc thật là một đứa bé đáng yêu, đôi mắt như đá quý!"
"Nhóc à, ta là bà của con!"
Đột nhiên.
Ánh mắt Tử Huyền Nhất nghiêm nghị: "Ồ?"
Diệp Bắc Minh hỏi: "Sao vậy?"
Tử Huyền Nhất lấy một miếng ngọc bội ra, đặt trước người bé gái.
Tiếng "vù" vang lên, một luồng lực lượng mạnh mẽ đến tận cùng ngưng tụ lại với nhau!
Tử Huyền Nhất biến sắc: "Không thể nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704831/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.