Đây đâu phải bảo khố nhà họ Diệp!
Mà là một phần mộ!
Nhìn qua một cái, chỗ nào cũng đều là bia mộ kéo dài không dứt.
“A!”
Diệp Tiêu Tiêu bịt chặt cái miệng nhỏ: “Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được: “Nơi này không phải bảo khố nhà họ Diệp sao? Sao lại là một phần mộ vậy?”
Giọng nói của Diệp Phá Thiên vang lên: “Cậu có biết vì sao nơi này tên là ngục giam Trấn Hồn không?”
“Ngục giam Trấn Hồn?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt, sắc mặt biến đổi.
Lập tức phản ứng lại: “Ngục giam Trấn Hồn? Trấn hồn...”
“Trấn hồn của tiền bối Hoa tộc!”
Diệp Tiêu Tiêu rất thông minh, trong nháy mắt đã phản ứng lại: “Hả? Chẳng lẽ những người chôn ở chỗ này đều...”
Diệp Phá Thiên gật đầu: “Không sai!”
“Bọn họ có người là huynh đệ kề vai chiến đấu cùng tôi, cũng có những người tôi chưa bao giờ gặp mặt!”
“Nhưng đều không ngoại lệ, bọn họ đều đến từ Hoa tộc!”
“Trên người chảy dòng máu giống như chúng ta!”
“Chỉ tiếc tất cả bọn họ đều bị sát hại...”
Diệp Bắc Minh có chút khiếp sợ.
Phần mộ phía trước quá rậm rạp, nhìn mãi không thấy điểm cuối!
Ban đầu lúc nghe được chuyện của Hoa tộc từ nhị sư tỷ.
Diệp Bắc Minh đã cảm thấy vô cùng giận dữ!
Giờ phút này.
Nhìn thấy phần mộ dài vô biên!
Anh lại cảm thấy rung động và thương tiếc!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704768/chuong-966.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.