Phùng Vũ mỉm cười bước tới: “Cậu Diệp à, tôi không lòng vòng nữa”.
“Tổng viện Giám Sát bọn tôi đã biết chuyện xảy ra trong học viện Giám Sát của đại lục Huyết Thiên rồi”.
Diệp Bắc Minh nhìn Phùng Vũ: “Các người đến đây để hỏi tội à?”
“Không không không!”
Phùng Vũ lắc đầu lia lịa: “Cậu Diệp chớ hiểu lầm, chúng tôi tới đây để mời cậu vào Tổng viện Giám Sát!”
“Không có hứng”.
Diệp Bắc Minh thẳng thừng từ chối: “Nơi đây là cấm địa của nhà họ Diệp, tôi đếm đến mười các người phải lập tức rời khỏi đây!”
“Nếu không, đừng trách tôi không khách khí!”
Rồi anh từ từ bước tới chỗ lão già đang bị thương kia vung kiếm lên.
“Cậu Diệp, đừng mà...”
Phùng Vũ kinh hãi, vội vàng lên tiếng can ngăn nhưng tiếc rằng đã quá muộn rồi.
Anh chém đầu người như thái khổ qua, hơn mười cái đầu đều rơi lăn lóc xuống đất.
Ngay khi chỉ còn một người cuối cùng, Diệp Thanh Lam như nghĩ đến gì đó bèn nói: “Minh Nhi, để lại một tên!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lơ lửng giữa không trung: “Mẹ, có chuyện gì thế?”
Ánh mắt Diệp Thanh Lam đăm chiêu như nghĩ tới gì đó: “Vừa rồi mẹ nghe trong bọn họ có ai đó nói vợ chưa cưới gì đó!”
“Nếu mẹ đoán không sai thì hẳn Nhược Giai đang nằm trong tay bọn họ!”
“Nhược Giai!”
Diệp Bắc Minh biến sắc, nhìn chằm chằm vào lão già cuối cùng còn sót lại: “Nhược Giai đang ở trong tay bọn ông à?”
Sau khi Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704729/chuong-988.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.