Chương trước
Chương sau
Gần đây trong Càn Môn xuất hiện rất nhiều suy đoán về thân phận của Mộ Hàn Uyên, dấy lên không ít sóng gió, thế mà lại không sánh bằng chấn động bởi một câu giải quyết dứt khoát của Vân Dao.

Gần mười nhịp thở, cả điện Kỳ Hoa lặng ngắt như tờ.

Cho đến khi Đinh Tiểu, chẳng biết lẫn ở góc nào đó trong đám đệ tử, lên tiếng chúc mừng: “Chúc mừng tiểu sư thúc tổ, tiên lộ mênh mông, tìm được giai lữ.”

“Chúc mừng tiểu sư thúc tổ……”

“…..”

Có người khởi đầu, các trưởng lão và các đệ tử nhanh chóng phản ứng lại, đồng thanh chúc mừng.

Trong điện Kỳ Hoa, cuối cùng cũng khôi phục bầu không khí vui vẻ nhộn nhịp.

Tuy rằng vẫn có không ít ánh mắt hướng lên đài sen, nhưng so với những suy đoán phỏng đoán trước đó, sau khi có được đáp án, lòng hiếu kỳ của các đệ tử đã giảm nhiều.

Chỉ có điều, trên đài sen lúc này, có người cảm xúc dường như đã tích tụ đến đỉnh điểm bùng nổ.

“Cốp.”

Chiếc ly thanh đồng hoa văn quỳ long bị đập mạnh xuống bàn, âm vang đến mức khiến Vân Dao vừa ngồi xuống ghế trên đài sen bên cạnh không khỏi nghiêng đầu nhìn qua.

Đúng lúc chạm phải khuôn mặt bị men rượu hun đỏ, diễm lệ nhưng không kém phần sắc bén của Phượng Thanh Liên.

Nhưng mà không phải đang nhìn nàng.

Vân Dao khẽ nhíu mày, nghiêng người về phía trước, cản ánh mắt phức tạp mà Phượng Thanh Liên đang hướng vào Mộ Hàn Uyên.

‘Còn chuyện gì nữa.’

Vân Dao im ắng dùng khẩu hình cảnh cáo.

Không ngờ, Phượng Thanh Liên đáp lại bằng cách lạnh lùng nhếch khóe môi, sau đó chống tay xuống bàn, đột ngột đứng lên.

Vũ y bảy màu sặc sỡ dưới ánh đèn lấp lánh, khiến người ta hơi hoa mắt.

Vân Dao vô thức nheo mắt, ánh mắt luôn dõi theo y vũ nọ, ngón tay cầm kiếm siết nhẹ, thần sắc thả lỏng nhưng cảnh giác.

Cho đến khi Phượng Thanh Liên vòng vèo đến bàn đối diện Vân Dao và Mộ Hàn Uyên.

Y nhìn chòng chọc Mộ Hàn Uyên, tay nắm thành quyền chống xuống mặt bàn, từ từ cúi người ngồi xuống.

Từ đầu đến cuối, Mộ Hàn Uyên chỉ cầm tách trà chứa trà xanh, không hề ngẩng đầu lên, tựa như không hề nhận ra y đến gần.

Vì thế, Phượng Thanh Liên càng hung tợn nhìn chòng chọc hắn hơn, thậm chí đáy mắt như sắp bốc lên lửa phượng hoàng: “Vân Dao, cô chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn trúng một tên tiểu bạch kiểm cho biết trốn sau lưng cô thế này à?”

Mắt thì nhìn Mộ Hàn Uyên.

Lời thì nói với Vân Dao.

Nhưng suy cho cùng, sự khiêu khích vẫn nhắm vào Mộ Hàn Uyên.

Hiếm khi Vân Dao cảm thấy khó xử, nàng không biết liệu nếu mình lên tiếng vào lúc này, có phải sẽ khiến lời của Phượng Thanh Liên trở thành sự thật, khiến Mộ Hàn Uyên càng bị mọi người đàm tiếu hơn hay không.

Trong lúc nàng đang lưỡng lự, thì nghe ở bên cạnh, giọng nói trong trẻo mát lạnh của người nọ vang lên, xen lẫn chút ý cười không mấy để tâm: “Đúng vậy.”

Mộ Hàn Uyên nâng mắt lên, đôi mắt đen láy trên khuôn mặt nhợt nhạt ốm yếu, trông càng thêm yếu đuối: “Có thể khiến A Dao thích, dù chỉ bằng khuôn mặt này, xem như ta không uổng công đến thế gian này một chuyến.”

“——”

Lời châm chọc sắp thốt ra của Phượng Thanh Liên nghẹn lại ở cổ họng bởi câu nói này.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt diễm lệ nổi danh khắp thiên hạ của tộc chủ Phượng Hoàng, dưới tác động của men rượu, lại phủ thêm một lớp đỏ nhạt vì bứt rứt.

Chốc lát sau, giọng của Phượng Thanh Liên gần như thốt ra từ kẽ răng đang nghiến chặt: “…… Ngươi có dám tỷ thí với ta một trận không?”

“?”

Nghe xong câu này, cuối cùng Vân Dao không nhịn nổi nữa, nàng nhíu mày, cười mà như không cười liếc Phượng Thanh Liên: “Con chim kia, ngươi đã hơn ba nghìn tuổi, thế mà lại làm chuyện không biết xấu hổ như tỷ thí linh lực thậm chí đấu pháp với người phàm?”

“Ai nói ta muốn đấu pháp với hắn?” Phượng Thanh Liên ác thanh ác ý trừng mắt với Mộ Hàn Uyên: “So cái này!”

Bộp.

Một vò rượu lớn bất thình lình rơi xuống bàn.

Vân Dao: “…….”

Vân Dao vô cảm quay đầu nhìn Mộ Cửu Thiên — người đang tươi cười, lười biếng tựa vào tay vịn ghế, chăm chú nhìn bên này: “Khách do huynh mời đến, huynh không định quản à?”

Không ngờ tên chó Mộ Cửu Thiên không biết xấu hổ đó nghe xong bèn tỏ ra nghiêm túc, hất tay áo ra vẻ đoan chính: “Sư muội nói thế là sai rồi, dù Phượng tộc chủ là khách mà ta mời đến, nhưng dù sao y cũng cùng thế hệ với chúng ta mà, luận tuổi tác lại càng lớn hơn chúng ta rất nhiều, ta làm gì có tư cách ‘quản’ chứ, sư muội thấy có đúng không?”

“……” Vân Dao lại quay sang một bên, nhìn Tiêu Cửu Tư đang cầm quạt cười mỉm chi.

Không đợi nàng mở miệng, Tiêu Cửu Tư đã chủ động mỉm cười từ chối nhã nhặn: “Ta nhỏ hơn các ngươi một thế hệ.”

“…… Lúc này ngươi mới nhớ mình là vãn bối à?”

Vân Dao khẽ nghiến răng, thầm nghĩ quả nhiên không thể trông cậy vào ai, vẫn nên tự mình ra tay thôi.

Nhưng vừa quay mặt lại, nàng liền thấy Mộ Hàn Uyên và Phượng Thanh Liên đã bắt đầu cách bàn đối ẩm, chẳng biết từ lúc nào mà tách trà trong tay người nọ đã đổi thành ly rượu, ống tay áo hơi xắn lên, ngửa cổ một hơi cạn sạch.

“Chờ ——”

Lời ngăn cản của Vân Dao chậm mất nửa nhịp, hai ly rượu của hai người kia đã không còn giọt nào.

Mộ Cửu Thiên ở bên kia xem náo nhiệt: “Ồ.”

Phượng Thanh Liên hung tợn nghiến răng: “Tiếp tục!”

Đầu ngón tay của y khẽ nhấc lên, trong vò rượu bay ra hai dòng rượu, như thác nước nhỏ rót vào hai ly rượu của bọn họ.

“Được.” Mộ Hàn Uyên cũng nâng ly.

Vân Dao hoàn hồn, lập tức kéo tay áo của hắn: “Chàng chưa khỏi hẳn, lại không giỏi uống rượu —— tộc Phượng Hoàng bọn họ vốn có một tầng cảnh giới tu vi phải dưỡng lửa phượng hoàng bằng rượu, con chim này từ nhỏ đã ngâm mình trong vò rượu, chàng làm sao đấu lại hắn?”

“A Dao lo lắng cho ta sao?” Dưới mí mắt của Mộ Hàn Uyên hơi ửng hồng, rõ ràng do men rượu gây ra, thậm chí trong con ngươi đen láy cũng phủ một tầng hơi nước, tựa như sương mù lượn lờ quanh non xanh sau cơn mưa rào: “Đừng lo lắng…… Thể xác này từng bị nàng dùng Thiên Hàn Huyền Ngọc đóng băng, không say đâu.”

Mới một ly mà đã có dấu hiệu nói lảm nhảm.

Vân Dao vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ, chưa kịp ngăn cản thì Mộ Hàn Uyên đã uống cạn ly thứ hai.

Thấy hai người thân mật khắng khít, mặt Phượng Thanh Liên càng đỏ gắt hơn: “Uống chút rượu cũng cần dỗ dành khích lệ, người phàm đúng là yếu ớt.”

Mộ Hàn Uyên nén tiếng ho khan, thở dài: “Cũng đúng. Ta vô dụng thế này, làm khổ A Dao rồi.”

“Đừng nghe hắn nói bậy.”  Vân Dao bị giọng điệu chan chứa cảm xúc suy sụp của Mộ Hàn Uyên làm mềm lòng xót dạ. Nàng im ắng lườm Phượng Thanh Liên một cái, sau đó mới quay lại, dịu dàng vén lọn tóc rủ trước trán của Mộ Hàn Uyên ra sau tai: “Con chim này lúc nào cũng độc mồm độc miệng, đối với ai cũng như thế. Chàng đừng nghe hắn nói bậy……”

Phượng Thanh Liên nghiến răng ken két.

Y khẽ vẫy tay, không biết từ đâu lại xuất hiện một vò rượu mới: “Tiếp tục!”

Rượu lại lần nữa rót đầy ly.

Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, Vân Dao hơi biến sắc, quay đầu lại nhìn Mộ Cửu Thiên vẫn đang xem náo nhiệt: “Đây là rượu gì?”

“Ta học từ đại sư huynh, Tiên Nhân Túy đấy.”

“Tiên Nhân Túy?!” Vân Dao vội vàng quay đầu muốn ngăn cản: “Đừng uống ly này ——”

Bịch.

Một lực rất nhẹ, tựa như ôm ấp.

Khi nàng xoay người lại, người bên cạnh đúng lúc ngã vào lòng nàng.

Nếu thân hình của đối phương thon nhỏ hơn một chút, Vân Dao còn có thể miễn cưỡng nói mình ôm trọn vào lòng, nhưng vóc dáng của Mộ Hàn Uyên vốn cao hơn nàng rất nhiều, nên suýt chút khiến nàng ngã xuống đệm êm.

Vân Dao điều động linh lực mới giữ được thăng bằng.

Nàng hơi bất đắc dĩ nghiêng đầu, khẽ gọi: “Mộ Hàn Uyên?”

“…… Ừm.”

Tóc dài như ánh trăng trút xuống bả vai nàng, đan xen với tóc đen của nàng, như đêm tối và bình minh quấn quýt.

Đáp lại tiếng gọi của nàng là một tiếng ừm khẽ của hắn, hắn vẫn nửa tỉnh nửa mê, miễn cưỡng cọ nhẹ vào bả vai của nàng, hô hấp vùi sâu vào tóc nàng, không rõ do ưa tối, hay do bản năng thân mật mập mờ.

“………”

Phượng Thanh Liên bên kia bàn hoàn toàn không ngờ Mộ Hàn Uyên lại say bất ngờ đột ngột như vậy, khi lấy lại tinh thần, y gần như muốn bóp nát ly rượu thanh đồng trong tay: “Chỉ mới hai ly rưỡi, không thể so linh lực thì so tửu lượng, nhưng tửu lượng của hắn e rằng còn chẳng bằng người phàm, rốt cuộc cô coi trọng hắn ở điểm nào?”

Vân Dao tức giận tranh thủ liếc y một cái: “Trong động phủ của ta không cần vò rượu, ai mà lấy tửu lượng làm tiêu chuẩn để chọn đạo lữ hả?”

Phượng Thanh Liên vừa được phong làm “vò rượu” suýt chút tức đến méo miệng: “Vậy cô nói đi, ta có điểm nào không bằng hắn?!”

Vừa vỗ về vừa gọi Mộ Hàn Uyên, Vân Dao không hề nghĩ ngợi mà đáp lại: “Ngươi không đẹp bằng chàng ấy.”

“?!” Thức tỉnh trong đả kích tức đến tối sầm hai mắt, Phượng Thanh Liên nghiến răng: “Vân Dao, không ngờ cô là người nông cạn như thế.”

“Từ trước đến nay ta luôn nông cạn, thích nhất là mỹ nhân, uổng cho ngươi quen biết ta mấy trăm năm, thế mà không biết điều này.” Vân Dao qua loa trả lời, tiện thể không tiếc lời ác ý, thay Mộ Hàn Uyên trả thù: “Nếu không, Phượng tộc chủ cảm thấy, trong số biết bao chim chóc trên Phượng Hoàng tiên sơn, ta chỉ làm bạn với mình ngươi, là vì phẩm chất của ngươi cao cả, hay vì tính cách của ngươi dịu dàng không độc miệng?”

Phượng Thanh Liên: “……….!”

Thấy phượng hoàng gần như tức đến mức thất khiếu bốc lửa, lúc này, người đang tựa vào vai Vân Dao hơi ngẩng đầu lên, men rượu khiến mặt hắn hơi ửng hồng, đáy mắt như phủ sương, tựa như lãnh ngọc đẫm hơi nước.

“A Dao……” Hắn khép hờ mắt, mơ màng nói: “A Dao cũng từng thích hắn sao?”

Vân Dao hoàn hồn, vội lắc đầu: “Làm sao có thể?”

Nhưng người nọ cứ như không nghe thấy, giọng nhỏ nhẹ: “Không sao, ta chỉ là người phàm, không thể so với tộc chủ Phượng Hoàng…… chỉ cần A Dao nhớ đến ta…… đừng quên ta là được rồi……”

Mộ Hàn Uyên nhắm mắt lại, như vô thức lẩm bẩm, ôm nàng càng chặt hơn.

Vân Dao vừa buồn cười vừa đau lòng, thuận theo dỗ dành hắn: “Ta không thích người khác, chỉ thích mình chàng.”

“Thật không?”

“Ừ, thật mà.”

“……”

Trước khi phượng hoàng tức đến mức niết bàn tại chỗ, hiếm khi Tiêu Cửu Tư làm người tốt, lên tiếng khuyên nhủ, nửa kéo nửa lôi Phượng Thanh Liên về đài sen bên cạnh.

Mộ Hàn Uyên đã say khướt, Vân Dao nhân cơ hội này mượn cớ rời tiệc sớm, đưa hắn về động phủ trên đỉnh Thiên Huyền của nàng.

Vừa đặt người lên giường, chưa kịp kiểm tra tình trạng của hắn, thì chợt nghe có đệ tử đến bái kiến ở bên ngoài.

Vân Dao ra ngoài xem, là Mộ Cửu Thiên sai người đưa canh giải rượu đến.

Sau khi cảm ơn rồi nhận lấy, Vân Dao quay lại động phủ, thì thấy giữa ánh nến lung linh trong động phủ, có một bóng người ngồi dậy từ trên giường.

Trên đỉnh động phủ có một khoảng trống như giếng trời dân gian, dùng để ngắm trăng. Đêm nay trăng vô cùng sáng, ánh trăng như sương phủ khắp đất, đồng thời phủ lên người người nọ, trông càng giống trích tiên thanh cao dưới ánh trăng.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân của Vân Dao, Mộ Hàn Uyên rời mắt khỏi giếng trời ngắm trăng.

Ánh nến lung linh trong đáy mắt hắn, kết hợp với một thân trắng lạnh không vương bụi trần, khiến người ta không phân rõ, rốt cuộc là thánh nhân trong sạch, hay là tà ma mê hoặc.

Hoặc là, cả hai.

Vân Dao đang suy nghĩ, chợt nghe Mộ Hàn Uyên cụp mắt khẽ cười: “Đêm nay tại yến tiệc, ta cố ý.”

Vân Dao bước đến gần giường: “Cố ý cái gì?”

“Ừm, mượn thế của nàng, bắt nạt Phượng Thanh Liên?” Mộ Hàn Uyên nâng tay áo lên, ngón tay thon dài như lãnh ngọc vươn về phía nàng, chờ nàng đặt tay lên, bèn thuận thế kéo nàng vào lòng: “Có phải ta rất xấu xa không.”

“Có chút.”

Vân Dao muốn tỏ vẻ trang nghiêm, đáng tiếc chưa được một giây thì đã thất bại, nàng không nhịn được mà tiến tới hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngọc phiếm hồng vì men say của hắn, sau đó cố ý vờn quanh hầu kết đang nhấp nhô: “Nhưng ta vốn biết mà.”

“…… Hửm?”

Mộ Hàn Uyên đang cụp mắt chịu đựng sự trêu chọc của nàng, nghe thế, hắn hơi ngạc nhiên ngước mắt lên: “Nàng biết, vậy mà vẫn che chở ta?”

“Tất nhiên rồi.”

Vân Dao khẽ nói, ngước mắt lên nhìn hắn: “Chàng quên những gì ta nói với bọn họ ở yến tiệc rồi à?”

“……”

Gần trong gang tấc, ánh nến trong mắt Mộ Hàn Uyên lung lay dữ dội.

Ngay cả hô hấp cũng nhẹ đến run rẩy: “Nàng nói, ta là đạo lữ của nàng.”

“Ừm, ta còn nói, chúng ta hẹn thề sinh tử.” Vân Dao chạm vào ngực hắn: “Cho dù người đời đều quên, nhưng ít nhất chúng ta vẫn nhớ —— Hẹn thề sinh tử không phải lời hứa, mà là chúng ta đã từng trải qua.”

Tay của Mộ Hàn Uyên vòng qua eo ôm chặt Vân Dao, như muốn khảm nàng vào lòng: “Trong yến tiệc, ta lừa bọn họ…… ta không cho phép nàng thích người khác. Nàng đã chọn ta, chỉ có thể chọn mình ta.”

“Ta biết.”

Vân Dao cười, hơi ngửa cổ lên ôm Mộ Hàn, trao cho hắn nụ hôn như khắc sâu vào thần hồn.

“Ta chưa từng nghĩ đến chuyện chọn người khác.”

“Ta cũng vậy, Vân Dao……” Tiếng thở dài của Mộ Hàn Uyên tan biến giữa răng môi hai người: “Dù lặp lại bao nhiêu kiếp, đối với ta, nàng là duy nhất trên thế gian này.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.