Chương trước
Chương sau
Gương Thiên Chiếu vốn được gọi là gương Chiếu Yêu, được đặt trên cửa cung của cấm địa Tư Thiên Cung, dùng để tra nghiệm và cảnh báo tất cả yêu ma quỷ quái đi ngang qua, tương truyền nó được dùng để canh giữ hai món thần khí thượng cổ trong cấm địa chủ cung này.

Về phần tiên đoán tương lai của tiên ma, xem như là năng lực diễn sinh của nó.

Đây là lần đầu tiên Vân Dao đến cấm địa Tư Thiên Cung, cũng là lần đầu tiên nàng thấy gương Thiên Chiếu, nhưng chẳng hiểu tại sao, dường như nó có một sự gần gũi lạ thường với nàng.

Vân Dao suy nghĩ một chút, quyết định quên đi cảnh tượng mà nàng nhìn thấy trong gương —— Nàng nghĩ, chắc chắn nó đoán sai rồi, vị Ma tôn đại nhân kia có lẽ sinh ra đã vô tâm, đừng nói đến chuyện như trong gương, dù chỉ là thương hại nàng, cũng sẽ chẳng có dù chỉ là một chút.

Vân Dao cười tự giễu, thử đặt gương Thiên Chiếu lên cổ tay của mình.

Ngay lập tức, ấn ký Vãng Sinh Luân trên cổ tay sáng lên, một luồng sáng bao phủ gương Thiên Chiếu, sau khi ánh sáng phai nhạt, chiếc gương cũng biến mất theo.

Có lẽ đã bị Vãng Sinh Luân hấp thụ rồi.

Quả nhiên tất cả đặc thù và “may mắn” của nàng, đều chỉ vì nàng là tế phẩm được Vãng Sinh Luân lựa chọn.

Nghĩ như thế, Vân Dao khẽ cười bất lực, sau đó bước vào bên trong cấm địa.

Khi bước qua trung môn, nàng cảm thấy mình đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, thật sự quá mệt mỏi, không thể nào đi nổi nữa.

…… Nghỉ một lát, nghỉ một lát là được rồi.

Tiểu tiên tử dựa vào cửa cung cổ kính, nhắm mắt lại. Cơ thể mất đi ý thức không thể chống đỡ nổi, theo những hoa văn gồ ghề trên cánh cửa, từ từ trượt xuống.

Trước khi ngã xuống đất cát, một góc áo màu đen xuất hiện từ hư không.

Ôm lấy tiểu tiên tử người đầy máu vào lòng, tóc dài trắng muốt bị gió thổi hơi phất phơ, lộ ra sườn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.

Cằm hắn căng chặt, đôi mắt hờ hững lạnh lẽo, như đang kiềm chế lệ ý hung bạo.

Nhưng cuối cùng những cảm xúc này đều tan biến khi hắn cúi đầu nhìn dung nhan đang mê man của nữ tử trong lòng.

Mộ Hàn Uyên bước qua trung môn, phớt lờ những ánh mắt đầy ác ý và sợ hãi đang tập trung vào mình, hắn đi thẳng vào chính cung của Tư Thiên Cung.

Sau lưng hai người, cửa cung trùng điệp ầm ầm đóng lại.

Ngăn cách toàn bộ Tiên giới ở bên ngoài.



Có lẽ do thuyên chuyển quá nhiều tiên lực, thậm chí dùng đến sức mạnh của thần khí trong trận đại chiến ở cấm địa Tư Thiên Cung, từ ngày ấy Vân Dao luôn rơi vào trạng thái thiêm thiếp lúc tỉnh lúc mê.

Mặc dù tỉnh lại nhưng vẫn vô cùng yếu ớt, thường xuyên không thể bước ra khỏi viện.

Sự sống của nàng cũng dần xói mòn, càng lúc càng suy yếu.

Cùng với điều đó, ngoại trừ hơi thở của Vãng Sinh Luân càng lúc càng mạnh, còn có sự cáu kỉnh càng lúc càng tăng của Mộ Hàn Uyên.

“Bộp.”

Bát ngọc trong suốt chứa đầy nước thuốc tỏa ra mùi hương kỳ lạ khó chịu được đặt mạnh xuống bàn gỗ cạnh giường của Vân Dao.

Dù âm thanh rất to, nhưng không có giọt nước nào văng ra ngoài.

“Uống hết.”

Vân Dao mới tỉnh lại chưa được nửa nén hương, suýt nữa bị mùi thuốc làm cho ngất đi.

“Ta không muốn uống.” Nàng bịt mũi, quay mặt vào trong góc: “Uống thứ này, chẳng bằng chết quách đi cho xong. Hơn nữa ai biết ngươi lấy thứ quỷ quái này từ đâu……”

Lồng ngực của Mộ Hàn Uyên phập phồng dữ dội, cố gắng dằn nét hung bạo trong mắt xuống: “Thanh Mộc lão nhi nấu, nếu ngươi nghi ngờ, ta sẽ đánh gãy tay chân của y, đưa y tới trước mặt ngươi nấu thuốc để ngươi yên tâm hơn?”

Dứt lời, hắn quay người định đi.

“Đừng ——”

Vân Dao vội vàng quay người lại, chỉ kịp nắm lấy tay áo của Mộ Hàn Uyên, kéo hắn dừng bước.

Mộ Hàn Uyên liếc xuống, ánh mắt lạnh giá rơi xuống bàn tay gầy gò trắng nõn của tiểu tiên tử nằm sấp trên giường.

Ánh mắt của hắn càng u ám hơn, sát ý cũng càng đậm.

Ngay cả Vân Dao cũng nhận ra điều này, nàng bèn ngượng ngùng rút tay lại giấu vào chăn: “Ờ thì, Thanh Mộc Thần quân tu hành không dễ dàng gì, ngươi đừng giày vò Thần quân nữa.”

“Nếu không phải vì y giỏi tiên dược, ngươi nghĩ ta rảnh rỗi đi tìm y sao?” Mộ Hàn Uyên quay lại bên cạnh giường, giọng điệu lạnh nhạt, cầm bát thuốc vừa được hắn đặt xuống bàn gỗ lên: “Uống hết bát thuốc này, không được chừa lại dù chỉ là một giọt.”

“Ta không uống, thà chết cũng không ——”

Chữ “uống” chưa kịp thốt ra.

Cằm của Vân Dao đã bị tên ma đáng ghét kia bóp lấy, ép nàng há miệng ra, hai ngón tay của hắn khép lại, vẽ một vòng cung từ bát thuốc, nước thuốc màu nâu sẫm gây buồn nôn lập tức biến thành một dòng chảy, rót thẳng vào miệng Vân Dao.

“Ưm ưm ưm ưm ưm ưm!!!”

Vân Dao dùng hết sức mạnh liều mạng đấu tranh với Mộ Hàn Uyên, tay chân vùng vẫy liên tục, đấm đá loạn xạ, nhưng giống như những lần trước, mọi cố gắng đều như dã tràng se cát.

Giọt nước thuốc cuối cùng được rót vào miệng Vân Dao.

Mộ Hàn Uyên rút tay lại, hờ hững rủ mắt xuống: “Dễ uống không.”

“…… Ma đầu ngươi chờ đi! Khi Khởi Thủy Thần quần trở về, ngài ấy nhất định sẽ lấy thiên lôi đánh ngươi, vạn kiếm đâm xuyên tim ngươi!!”

Vân Dao bất lực cuồng nộ.

Thấy nàng cuối cùng cũng có sức giậm chân với hắn, Mộ Hàn Uyên hiếm khi cong môi cười sau mấy chục ngày qua.

“Há miệng.”

Vân Dao sững lại, vội vàng che miệng mình: “Còn nữa à? Không uống, dù chết cũng không uống, nếu lần này ngươi lại dám ——”

Chưa nói hết câu, chiêu cũ lặp lại.

Vân Dao tức giận ngẩng đầu lên trừng mắt với Mộ Hàn Uyên, chỉ kịp nhìn thấy một thứ như dược hoàn bay vào miệng mình.

Chỉ là không ngờ rằng, thứ này vừa rơi vào miệng, lại là……

“Ngọt?” Vân Dao ngạc nhiên: “Là đường mạch nha như trong thoại bản của Phàm giới sao?”

“Ừ.”

Mộ Hàn Uyên phất tay áo, ngồi xuống bên giường.

Hắn đỡ Vân Dao ngồi dậy, đặt tay sau lưng nàng, chậm rãi truyền linh lực tích trữ trong kinh mạch mình vào cơ thể nàng.

Tiên giới chắc chắn không có đường mạch nha, nhưng tiên phàm thiên tiệm, hạ phàm còn khó hơn lên trời, làm sao ma có thể tránh được kiếp lôi tiên phàm?

Vân Dao đang suy nghĩ, bỗng cảm nhận được một luồng sức mạnh ấm áp truyền đến từ sau lưng.

Nàng giật mình, sau đó lập tức hiểu ra, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: “Nhiều tiên lực như vậy…… Ngươi lại đi hại tiên tử tiên quân nhà nào?”

“Tiên lực của bọn họ quá hỗn tạp, ngươi lại không cho ta tổn thương tính mạng của bọn họ, chỉ rút một chút thì có ích gì? Ta đi tìm Kiếp đánh một trận, tiện thể rút một đạo tiên lực của y.”

“?”

Vân Dao kinh ngạc quay sang nhìn hắn: “???”

“Nhìn cái gì, chuyên tâm vận khí.” Mộ Hàn Uyên lạnh lùng xoay đầu nàng lại.

“Thảo nào khi ngươi vào thì có mùi máu tanh, ta cứ tưởng ngươi làm chuyện xấu gì đó……” Vân Dao dừng lại một chút, chợt mỉm cười: “Ngươi đánh một trận, hay bị đánh một trận thế? Tiên lực này của ngài ấy, thật ra do ngươi lừa lấy đúng không?”

“……”

Sắc mặt của Mộ Hàn Uyên không thay đổi, nhưng tay lại chợt tăng lực.

“Á ối.”

Vân Dao bị tiên lực đụng đau, tức giận khẽ cắn môi, trong lòng thầm xé xác tên ma đầu này muôn vàn lần để trút giận.

Luồng tiên lực ấm áp khiến nàng buồn ngủ, nàng chợt nhớ ra một vấn đề: “Không đúng…… toàn thân ngươi đều là ma khí…… không tương thích với tiên lực, sẽ tổn hại ma thân mới đúng…… sao ngươi mang về được……”

Mộ Hàn Uyên thờ ơ cụp mắt, mỉa mai: “Sắp chết đến nơi rồi mà còn tâm tư lo lắng cho người khác. Khởi Thủy Thần quân chọn ngươi làm tế phẩm tiên cách, chẳng lẽ vì vừa ý sự ngu ngốc giống Thần của ngươi sao?”

“……”

Nếu là lúc trước, tiểu tiên tử nghe xong chắc chắn sẽ mắng lại.

Chỉ tiếc bây giờ thần thức của nàng không bằng trước kia, trong lúc điều tức, chẳng biết từ khi nào mà nàng đã thiếp đi.

Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên trở nên ảm đạm, sát ý và lệ khí trong lòng chợt nổi lên cuồn cuộn, nhưng lại bị hắn dằn xuống một lần nữa.

Vì sư tôn……

Vãng Sinh Luân, phải thức tỉnh.



Tiên lực lấy từ Kiếp vận chuyển trong cơ thể Vân Dao được hai ngày thì bị Vãng Sinh Luân hấp thụ.

Tiểu tiên tử lại trở nên ỉu xìu ủ rũ, suốt ngày hoặc là ngủ, hoặc là buồn ngủ mơ mơ màng màng dựa vào giường.

Hôm nay cũng thế.

Mộ Hàn Uyên cố nhịn ngồi bên giường đọc thoại bản xấu hổ của Phàm giới cho nàng nghe, vừa quay đầu nhìn sang thì thấy tiểu tiêu tử lim dim dựa vào cột giường.

Hắn vội nhấc tay áo, đỡ lấy đầu nàng.

Mặc dù đệm lên mu bàn tay của hắn rồi mới chạm vào cột giường, nhưng Vân Dao vẫn tỉnh lại, nàng mơ màng mở mắt ra: “Hửm? Đọc đến quyển nào rồi?”

Mộ Hàn Uyên nhân lúc nàng không để ý, giả vờ phủi tay áo rồi rụt tay lại, mí mắt hắn giật mạnh: “Không được ngủ nữa.”

Giọng Vân Dao yếu ớt: “Đây không phải là chuyện mà ta có thể kiểm soát.”

“Tại sao không thể.”

“……”

Tiểu tiên tử mơ mơ màng màng chớp mắt một cái, bỗng dựa vào cột giường, nhìn hắn rồi bật cười: “Này, Mộ Hàn Uyên.”

“——”

Tim Mộ Hàn Uyên chợt co rút mạnh, hắn lập tức giương mắt lên.

Trong khoảnh khắc ấy, hình bóng tiểu tiên nga áo trắng yếu ớt trước mặt gần như hoàn toàn chồng lấp lên hình bóng của nữ tử áo đỏ hiên ngang dưới Phàm giới.

Sau đó hắn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng vẫn cười mỉm hỏi hắn: “Rốt cuộc ngươi muốn ta sống hay muốn sư tôn của ngươi sống?”

“……”

Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Mộ Hàn Uyên định nhấc lên nhưng chợt khựng lại, các đốt ngón tay kiềm chế nắm chặt lại.

Tiểu tiên nga chờ chốc lát, lại cười tiếp, hơi mệt mỏi nhoài người về phía hắn: “Vậy nên, ta chết sớm một chút, Vãng Sinh Luân mới có thể sớm thức tỉnh, ngươi mới có thể sớm tìm được cô ấy…… Như thế không tốt sao?”

Mộ Hàn Uyên siết chặt vạt áo, giọng trầm xuống: “Ta chỉ sợ ngươi không chịu đựng được, chết trước khi Vãng Sinh Luân thức tỉnh.”

“Không, không đâu……”

Tiểu tiên nga từ tốn nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt nhẽo: “Ta có thể cảm nhận được…… nó sắp thức tỉnh rồi…… Nếu ngươi tìm được sư tôn của ngươi…… ngươi phải nghe lời cô ấy…… Đừng gây họa nữa……. Nếu không, Khởi Thủy Thần quân trở về…… Ngươi sẽ…… chết đấy……”

“Sống tiếp đi…… chỉ cần còn sống…… là tốt…… tốt lắm rồi……”

“……”

Mộ Hàn Uyên cứng đờ, ngồi bất động bên giường. Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ khiến cơ thể của hắn chìm trong bóng râm, hệt như một ngọn núi xanh cô độc sừng sững suốt vạn năm.

Tiểu tiên tử trên giường đã ngủ mê man.

Hô hấp yếu ớt khó có thể nghe được.

Trong không gian im ắng tĩnh mịch ấy, hắn cố gắng lắng nghe tiếng hít thở của nàng, nhịp đập của mạch, nhịp đập của trái tim.

Sinh mệnh.

Sống.

Thì ra chỉ khi nó dần trôi đi, những thứ hắn từng coi nhẹ như sâu kiến, mới trở nên nặng tựa vạn quân.

Chỉ như thế…… mới khiến thần ma cũng bi thương.

Thật lâu sau.

Ngọn núi kia từ từ nghiêng ngả.

Trong bóng râm, một tiếng thở dài khe khẽ, khó phân biệt, thoát ra từ khe hở của cửa sổ.

——

Đó là ngày thứ một trăm ma đến Tiên giới.

Sáng hôm ấy, sau khi tỉnh lại, tinh thần của Vân Dao đột nhiên rất tốt. Nàng mê man quá lâu, đầu óc dường như hơi không nhạy bén lắm, ngơ ngác ngồi trên giường thật lâu, sau đó mới phản ứng lại, nàng bỗng bật cười, nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng.

Chủ cung của Tư Thiên Cung vừa rộng lớn vừa yên tĩnh lại vừa xinh đẹp —— Mỗi một vật trang trí, mỗi một cách sắp xếp, tất cả đều khiến Vân Dao hài lòng, cứ như được thiết kế cho riêng nàng vậy.

Lúc này Mộ Hàn Uyên không có ở đây.

Nàng dạo chơi khắp chủ cung của Tư Thiên Cung suốt một lúc lâu, hái hoa nhổ cỏ, bắt bướm bắt chim, vui chơi thoải mái suốt nửa ngày.

Đáng tiếc, tầm bảo không thành công, tương truyền bên trong Tư Thiên Cung cất giấu hai món thần khí thượng cổ có thể làm nghiêng trời lệch đất, một món chắc chắn là Vãng Sinh Luân, món còn lại thì nàng không tìm được —— Nhưng từ bức bích họa sau núi, có thể mơ hồ nhận ra, đó có lẽ là một thứ giống một tòa tháp nhỏ.

Bức bích họa còn cho biết, hai thần khí thượng cổ này không chỉ cực kỳ hùng mạnh mà còn có thể phân chia bảo tồn một hồn một phách của thánh giả, dùng độ vạn thế chi kiếp.

Không tìm được cũng không sao, Vân Dao không tham lam.

Chơi đã rồi, nàng ngồi trên bậc thềm ngoài cấm địa Tư Thiên Cung, chờ Mộ Hàn Uyên trở về.

——

Kể từ khi Ma tôn hàng lâm Tiên giới, liên tục đánh nhau với Kiếp, mặc dù lần nào cũng thua, nhưng lần sau luôn mạnh hơn lần trước, ngay cả như những tân tấn tiên tử tiên quân cũng nhận ra, nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu nữa, trong Tiên giới này, ma sẽ không còn địch thủ.

Chúng tiên đều rất lo lắng.

Nhưng may mà dường như Ma tôn không có chí hướng lớn lao, mỗi ngày ngoại trừ đến Thanh Mộc thần cung bắt nạt, ép vị Thần quân xui xẻo kia chế thuốc, thì chính là chạy đến Ngự Lệnh tiên sơn tìm Kiếp đánh nhau.

Còn về chuyện hắn chiếm cứ cấm địa chủ cung của Tư Thiên Cung —— Đến một người thì bị đánh quay về một người, vài lần như thế, không còn ai dám đến nữa.

Chúng tiên đều nhẫn nhịn, chờ Tam Thánh tụ hợp, xử lý hắn.

Cho nên Tư Thiên Cung trên Khởi Thủy tiên sơn càng lúc càng hiu quạnh.

Vân Dao chờ đến khi trời nhá nhem tối, mới thấy Mộ Hàn Uyên trở về.

Ma diễm vừa xuất hiện.

Bóng đêm buông xuống Tiên giới — nơi vốn dĩ chỉ có ngày không có đêm.

Nhật nguyệt luân phiên, Tiên giới chưa từng có cảnh này, Vân Dao rất thích thú, không kìm được mà mỉm cười đứng lên, vẫy tay với đối phương: “Mộ Hàn Uyên!”

“——!”

Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên trầm xuống.

Hắn vừa đáp xuống thì đã thấy nàng, vốn cho rằng người ngồi đằng kia là ảo giác của hắn, không ngờ……

“Sao ngươi lại ra đây?” Giọng của Mộ Hàn Uyên vừa trầm vừa lạnh, trong chớp mắt như có tiếng sấm ẩn hiện trong tầng mây trên chín tầng trời.

Vân Dao cứ như không nghe thấy: “Đã ngắm nhật nguyệt rồi, ngươi theo ta đi ngắm sao đi.”

“……”

Mộ Hàn Uyên nhìn chằm chằm vào nàng, ma văn nơi đuôi mắt đỏ tươi như thấm máu.

Nếu là người khác chắc đã sợ hãi chạy mất dạng rồi.

Nhưng Vân Dao lại chắp tay sau lưng, chỉ cười chứ không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Lòng Mộ Hàn Uyên dần nặng trĩu.

Dù có bao nhiêu thần dược tiên lực cũng không thể kéo dài được, đó chính là số mệnh.

Ngày đó cuối cùng vẫn phải đến.

“Được.” Mộ Hàn Uyên nghiêng người, nắm cổ tay nàng: “Ngươi muốn xuống Phàm giới sao?”

“Phàm giới?”

Vân Dao ngây người: “Nhưng xuống đó đáng sợ lắm, phải vượt qua kiếp lôi, còn bị trời phạt nữa…… Chẳng lẽ ngươi từng xuống rồi?”

Mộ Hàn Uyên không trả lời, cũng không nhìn nàng, mà chỉ hỏi: “Vậy ngươi muốn đi đâu?”

“Ma tôn đại nhân dịu dàng như vậy, ta hơi không quen.”

Vân Dao nhẹ nhàng cọ chóp mũi, bật cười, nàng giơ tay chỉ xuống nơi xa xăm dưới Khởi Thủy tiên sơn, nơi ấy là tiền điện Tư Thiên Cung, như ẩn như hiện trong biển mây trùng trùng điệp điệp.

“Đến đó đi, nơi đó có sao.”

“Ừm.”

Hôm nay thái độ của Ma tôn khác hẳn thường ngày, muốn gì được nấy, hỏi gì đáp nấy.

Ngay cả tính tình cũng tốt tựa như thánh nhân.

Chốc lát sau, hắn đưa nàng đến dưới môn trụ tiền điện Tư Thiên Cung.

“Ôi, ta làm việc ở đây mấy trăm năm, thật sự hơi không nỡ.” Vân Dao bước vào trong điện, nhìn cung điện hiu quạnh: “Ngươi xem, đều tại ngươi dọa tiên nga tiên quân của Tư Thiên Cung chạy hết, hiện tại ngay cả người canh gác cũng không có.”

Nói xong, Vân Dao bước đến trước các dãy giá sách.

Một chiếc chuông màu trắng bạc nằm trên bàn, đó là chuông cảnh báo chuyên dụng của các tiên nhân canh gác tiền điện Tư Thiên Cung.

Dù sao cũng không có ai đến, Vân Dao cầm nó lên, lắc nhẹ bên tai.

Nàng bật cười: “Thì ra nó kêu như thế, trước đây ta luôn tò mò không biết nó kêu như thế nào, tiếc là không có cơ hội dùng. Bình thường không có chuyện gì nên không dám dùng bừa…… mãi cho đến khi ngươi đến.”

Vân Dao xoay người lại, lên án liếc Mộ Hàn Uyên: “Chuông của ta đã bị ngươi bóp nát rồi, ngươi chưa đền cho ta đâu đấy.”

“……”

Mộ Hàn Uyên bước vào điện, đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Hắn chỉ nhìn nàng, dùng một loại ánh mắt mà Vân Dao nghĩ rằng sẽ không xuất hiện trên người của ma, một ánh mắt vừa u trầm vừa khó chịu.

“Ta sẽ đền cho ngươi.”

“…… Thôi,” Vân Dao hơi chớp mắt, quay mặt đi: “Bổn tiên tử không so đo với ma đầu như ngươi đâu.”

Đặt chiếc chuông xuống, Vân Dao ngồi xuống đất, dựa vào giá sách được sắp xếp suốt mấy trăm năm sau lưng, nàng ngước nhìn mái vòng Tư Thiên Cung ——

Ba nghìn tinh đăng như mỹ ngọc trước mắt.

Dưới ma diễm uốn lượn của Mộ Hàn Uyên, bóng đêm như một tấm màn, khiến tinh đăng lấp lánh càng trở nên đẹp đẽ tựa như tinh tú trên dải ngân hà.

“Ngươi xem, đây chính là ba nghìn tiểu thế giới, đẹp lắm phải không?”

Vân Dao dựa vào giá gỗ, hỏi.

“……”

Trong Tư Thiên Cung vẫn yên tĩnh như mấy trăm năm qua.

Ma không trả lời.

Vân Dao cong môi cười nhẹ, giọng cũng trở nên nhẹ hơn: “Ngươi nói xem, sau khi tiên nhân chết, liệu có đi vào ba nghìn tiểu thế giới không?”

“Hay là hóa thành mây khói, sương núi, mưa tuyết…… đi đến tịch diệt vô biên?”

“Hóa thành cái gì cũng được, ta thật muốn xem thử.”

Tầm nhìn dần tối tăm, không thấy rõ nữa, Vân Dao cố gắng giơ tay, hướng về phía ba nghìn tinh đăng.

Nàng nhìn chiếc tinh đăng u ám nhất, đen kịt nhất, nằm ở nơi xa nhất.

Nàng biết nó.

Nơi đó là vùng đất bị trời bỏ, tên là Càn Nguyên.

Đó là một tiểu thế giới, chúng sinh bình đẳng mà, sinh linh giáng sinh ở nơi ấy không làm gì sai, tại sao lại bị trời vứt bỏ?

Nếu như…… nơi ấy có thể sáng lên thì thật tốt biết mấy.

Mang theo tâm nguyện cuối cùng với lòng thương xót chúng sinh của thần linh, mí mắt của Vân Dao khép lại.

Thân ảnh dựa vào giá sách như trút hơi thở cuối cùng, lảo đảo ngã qua một bên.

Huyền sắc lướt qua tạo thành tàn ảnh.

Ma tóc trắng tinh khuỵu gối xuống, đỡ lấy tiểu tiên nga vào lòng. Một giọt nước mắt nhuộm màu máu trượt xuống từ khuôn mặt lãnh ngọc của hắn, rơi xuống cổ tay của tiểu tiên nga.

Ba cánh kim luân trên cổ tay nàng tỏa ra hào quang rực rỡ, phóng về phía bầu trời đêm vô tận với ba nghìn tinh đăng ——

Đồng thời sáng lên, là thế giới bị trời vứt bỏ tăm tối đen kịt trong ba nghìn tinh đăng, trong khoảnh khắc ấy, muôn vàn tinh tú rực sáng chói lọi, như nhật nguyệt sáng chói, lập tức xua tan bóng đêm.

Trên chín tầng trời, tứ hải bát hoang, vô số tiên sơn và thần cung bỗng nhiên đồng loạt tấu lên chuông vang khánh (*) gõ.

(*) Khánh (磬):

Âm thanh hùng dũng vang vọng khắp trời đất, nhấn chìm tiếng khóc bi thương của ma.

Trong Tiên giới, thần âm của Kiếp Thánh truyền khắp bát hoang ——

【Cung nghênh Thánh · Sơ, hồn về tiên đình.】

“……”

Tiền điện Tư Thiên Cung, tiếng chung đỉnh (*) âm vang to nhất.

(*) Chung đỉnh (钟鼎): Chuông và đỉnh.

Giữa nỗi buồn khôn xiết, Mộ Hàn Uyên ngước mắt lên, nhìn thấy một hư ảnh hồn phách trong một tòa tháp vàng óng.

Chỉ cần thêm mười nhịp thở nữa, một hồn một phách của Khởi Thủy Thần quân giấu ở nơi nào đó trong giới Càn Nguyên sẽ trở về.

Mà cái giá và tế phẩm ——

Trong lòng Mộ Hàn Uyên, thân thể của tiểu tiên nga dần mờ nhạt, chậm rãi hóa thành vô số ánh sao, hợp thành kim điệp giữa trán nàng.

Đó là tiên cách của Khởi Thủy, đầu sỏ hiến tế tiểu tiên nga thứ 372 của Tư Thiên Cung cho thiên địa.

“Khởi Thủy……”

Giọng của Mộ Hàn Uyên vừa khàn vừa lạnh lẽo.

Ngay lúc này.

Trước cửa tiền điện, Vân Xảo nghe tiếng chuông cảnh báo nên chạy đến, vừa bước vào thì đã trông thấy tiểu tiên tử đã hoàn toàn mất đi hô hấp trong lòng vô thượng Ma tôn.

Nàng loạng choạng, tiếng khóc đứt quãng vang lên: “Vân Dao!”

“————”

Như có tiếng sấm rền vang trên bầu trời.

Ma tôn tóc trắng như tuyết sững sờ dưới thần quang vạn trượng khi hồn của Khởi Thủy trở về.

[……Ngươi tên gì?]

[Ở Tiên giới này, chỉ có thần quân và thượng tiên trở lên mới xứng có tôn hiệu truyền tụng ở Tiên giới. Còn ta, khi vào Tư Thiên Cung, ta xếp hạng thứ 372.]

[Nếu ngươi muốn gọi, thì cứ gọi ta là ‘ba bảy hai’.]

[Ngươi không nên…… Ngươi không nên giết nhiều người như vậy……]

[Mộ Hàn Uyên! Ngươi dừng tay!]

[Có muốn ta cứu ngươi không? Đáng thương biết bao.]

[Đáng tiếc, không ai trong Tiên giới này muốn cứu ngươi —— Ta cũng như thế, ta cũng muốn ngươi chết.]

[…….]

[Này, Mộ Hàn Uyên ——]

[Mộ Hàn Uyên!]

[Mộ Hàn Uyên……]

Từng câu nói lướt qua tai.

Đồng tử của ma run rẩy như sắp nứt, hắn khó tin cúi đầu, nhìn xuống lòng mình:

“Sư tôn……?”

Leng keng.

Hư ảnh cuối cùng tan biến.

Ba cánh kim luân rơi xuống bậc thềm trước mặt hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.