Khoảnh khắc đầu tiên khi ý thức trở về cơ thể, Vân Dao lập tức cảm nhận được cơn đau dữ dội giữa trán.
Như bị đóng một chiếc đinh vào mi tâm, đầu đau như búa bổ.
Khi Vân Dao vịn giường đứng dậy, nàng thậm chí còn cảm nhận được cảm giác choáng váng chỉ có ở người phàm mà đã rất lâu rồi nàng chưa trải qua.
Vân Dao đỡ trán.
Nàng biết đây là biểu hiện tiên cách bị tổn thương —— gắng gượng chống đỡ sức mạnh trời phạt, thi triển tiên thuật ở Phàm giới, suy cho cùng đã quá sức nàng.
Là sự trừng phạt, e rằng trong khoảng thời gian ngắn, không thể sử dụng tiên cách nữa.
Nhưng cũng may, ít nhất nàng là hoàn thành chuyện quan trọng nhất.
Vân Dao cảm thấy hơi phức tạp, hạ tay xuống, từ từ ngồi xuống giường.
Cuối cùng nàng đã có thể chắc chắn, trong thức hải của Mộ Hàn Uyên thật sự có một thần hồn khác có thể thay thế hắn.
Và nguồn gốc của thần hồn kia……
[Rõ ràng trên thần hồn của ngươi có ấn ký trời phạt —— Chỉ những kẻ không được Tiên giới cho phép phi tiên, nhưng lại cưỡng ép mở thiên môn, xông vào Tiên giới, mới bị in dấu ấn trời phạt lên thần hồn! Cho dù thần hồn chuyển thế cũng không thể xóa bỏ!]
[Bởi vì……]
[Ta là hắn mai sau.]
Nhớ đến những hình ảnh và âm thanh do tiên thuật hồi tưởng mang đến, Vân Dao càng đau đầu hơn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, hóa ra không chỉ có nàng “quay về” giới Càn Nguyên, mà còn có Mộ Hàn Uyên ác đã nhập ma của kiếp trước. Hơn nữa, nếu ấn ký trời phạt mà Ngự Diễn phát hiện là sự thật, thế thì kiếp trước, Mộ Hàn Uyên đã thật sự cưỡng ép trảm phá thiên môn, xông vào Tiên giới.
Chờ đã, nếu như thế……
Vân Dao vừa nâng vớ giày khẽ biến sắc.
Nàng chợt nhớ tới “giấc mơ” mà nàng bất ngờ mơ ở hành cung Phù Ngọc Cung, khi mới rời khỏi núi Tàng Long, trước khi đến Phạn Thiên Tự ở kiếp này.
Trong “mơ”, khi nàng là tiểu tiên Vân Dao, nàng đã gặp Ma tôn Mộ Hàn Uyên ở Tiên giới.
Chẳng lẽ —— Đó không phải là mơ?
Vậy, nguyên nhân nàng lại “quay về” giới Càn Nguyên, thậm chí quay về trước khi mọi chuyện xảy ra, phải chăng có liên quan đến ký ức Tiên giới mà nàng đã đánh mất?
“—— Ngươi tỉnh rồi à?”
Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nữ, khiến Vân Dao sửng sốt.
Nàng ngồi thẳng người, nhìn qua.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt của nữ tử bước vào, Vân Dao càng cảm thấy như mình đang nằm mơ: “…… Trần Kiến Tuyết?”
Đặt chậu đồng lên bàn, nữ tử kia khó hiểu quay đầu lại: “Ngươi, vừa gọi tên của ta sao?”
“……”
Vân Dao chớp mắt.
Trần Kiến Tuyết rõ ràng hoàn hảo không chút tổn hại đứng trước mặt nàng, nhưng ánh mắt đối phương nhìn nàng……
Như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
“À, chờ chút.” Vân Dao sực nhớ tới điều gì đó, nàng lấy một chiếc lọ từ pháp khí trữ vật, đổ ra một viên đan dược, sau đó cho vào miệng.
Mãi cho đến khi dáng vẻ thiếu niên vô cùng tuấn mỹ trong gương đồng biến thành nữ tử, Vân Dao mới quay lại nhìn Trần Kiến Tuyết đang kinh ngạc mở to mắt: “Hiện tại thế nào? Hiện tại cô có nhận ra ta không?”
“…… Xin lỗi.”
Xem xong chiêu trò người sống biến hình, dường như mất một lúc Trần Kiến Tuyết mới tiêu hóa được.
Tuy nhiên, ánh mắt nàng ấy nhìn Vân Dao vẫn xa lạ không giống giả vờ: “Cách đây một thời gian, ta bất cẩn ngã xuống vách đá dãy núi Trường Nghi, ca ca nói ta bị thương ở đầu nên không nhớ chuyện trước kia.”
“Ca ca?” Vân Dao gần như thay sư điệt Trần Thanh Mộc nghiến răng: “Cô có ca ca khi nào —— Không, ca ca cô là ai?”
Trần Kiến Tuyết thẹn thùng cười: “Ồ, thì ra cô không biết thân phận của ta sao? Ta đến từ thành Thanh Long, ca ca ta là tân thành chủ thành Thanh Long, Ngự Diễn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]