Chương trước
Chương sau
[......]

Hoàng hôn nặng trĩu, thiên sơn chiều tà.

Ánh chiều tà phủ xuống khu rừng mênh mông bát ngát, toàn bộ vùng Nam Cương của Ma Vực như tắm mình trong dòng sông đỏ rực.

Là “thị vệ thiếp thân” mới nhậm chức của Mộ Hàn Uyên, Vân Dao phải đi theo tân thành chủ thành Bạch Hổ, gần như một tấc cũng không rời. Trưa hôm nay nàng ngồi xe kéo cùng Mộ Hàn Uyên, theo Bạch Hổ thân vệ đi thẳng xuống phía tây nam.

Theo Vân Dao, nguy cơ ở vực Thiên Vẫn đã được giải quyết, mệnh lệnh “không giết những người đầu hàng” là nàng tận mắt thấy Mộ Hàn Uyên ra lệnh, nên hoàn toàn không cần lo lắng nữa.

Nàng chỉ mong sao có thể sớm rời khỏi nơi đó.

Rất khó giải thích nguyên do, nơi ngày xưa từng là điện Ma Tôn đã sụp đổ ngàn năm này, mặc dù ẩn dưới ma diễm ngùn ngụt dưới vực Thiên Vẫn, nhưng lại luôn mang đến cho nàng một cảm giác kỳ lạ. Mỗi khi thần thức đảo qua, sâu trong cõi lòng nàng luôn dâng lên cảm giác hồi hộp khó nói nên lời.

Tựa như bên dưới vực Thiên Vẫn cất giấu thứ gì đó vừa xa lạ vừa quen thuộc, khiến tiên cách của nàng chấn động vì nó.

—— Cảm giác này xuất hiện từ đêm Vân Dao mới đến thành Lưỡng Nghi đưa Tiểu Linh rời khỏi.

Khi vệ đội xe kéo dần đi xa, sau khi tiến vào cương vực thành Chu Tước, cảm giác run sợ như bị một đôi mắt chăm chú bức bách dõi theo sau ót Vân Dao mới dần biến mất.

Đúng lúc vệ đội xe kéo đi ngang qua một nhánh sông, nên bèn thả phi thú xuống uống nước nghỉ ngơi, Vân Dao liếc Mộ Hàn Uyên, người đeo mặt nạ đồng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó nàng lén vén màn lên, leo xuống xe kéo.

Vệ đội hộ tống xe kéo bao gồm hai đội thân vệ Bạch Hổ vệ và Chu Tước vệ. Hai bên hợp quân chưa lâu, nên không có gì đáng ngạc nhiên nếu họ không thấy lạ khi gặp một khuôn mặt lạ lẫm.

Nhờ vậy, Vân Dao dựa vào khuôn mặt thiếu niên tuấn tú vô hại, thành công “trà trộn” vào đám thân vệ đang nghỉ ngơi bên bờ sông mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Ban đầu nàng chạy đến vòng tròn có nhiều người nhất, nhưng chỉ mới ngồi xuống, áo giáp còn chưa kịp chạm xuống cỏ thì chợt nghe người bên cạnh vô cùng hào hứng hỏi: “Này, trong số các ngươi, có ai thấy tên thị vệ thiếp thân trong xe kéo của thành chủ không?”

Vân Dao có linh cảm chẳng lành, mí mắt giật giật.

“Sao mà thấy được? Thành chủ đại nhân giấu hắn kỹ lắm, đừng nói là dung mạo, một sợi tóc ta cũng không thấy!”

“Nghe nói hắn thuộc Vũ Lâm doanh của Chu Tước vệ các ngươi à? Không biết trông như thế nào, thế mà có thể mê hoặc thành chủ đại nhân cam tâm tình nguyện đóng quân ở nơi nguy hiểm như thành Lưỡng Nghi mấy ngày?”

“Đúng vậy, ta thật muốn nhìn lén một cái, nếu không sẽ tò mò chết mất!”

“……”

Tiếp đó là vài câu tục tĩu, đến mức Vân Dao loạng choạng đứng dậy, suýt chút lăn một vòng bỏ chạy sang nơi khác.

May mà vẫn còn vài người lính già đứng đắn, cũng rải rác cùng thú mã, ngồi bên bờ sông cách đó không xa.

Vân Dao vốn bị những lời vừa rồi làm hốt hoảng, định bụng trở về xe, nhưng khi đi ngang qua đám thân vệ này, nàng bị cuộc trò chuyện của bọn họ níu chân.

“…… Quả nhiên vực Thiên Vẫn vẫn xảy ra xung đột.”

Vân Dao đột nhiên dừng bước.

Nàng liếc nhìn người vừa lên tiếng.

“Nghe nói thế, bình thường thôi mà. Huyền Vũ vệ xưa nay hay lục đục nội bộ, sau khi thân tín của thành chủ bỏ đi, không có sự hỗ trợ của người đó, nội bộ Huyền Vũ vệ càng chia năm xẻ bảy!”

“Chứ sao nữa, vừa nghe nói không giết người đầu hàng, thân vệ của thành chủ thành Huyền Vũ giết một nửa doanh nhằm giết gà dọa khỉ —— Đánh tiếc, cố quá thành quá cố, dồn vào ngõ cụt, khiến những vệ doanh còn lại phát rồ, Chu Tước vệ và Bạch Hổ vệ chưa ai làm gì thì bọn họ đã tự chém giết nhau rồi.”

“Đây chính là gươm chưa dính máu mà đã thắng đấy! Mưu kế này của thành chủ đúng là đáng sợ.”

“Chậc, thế chết bao nhiêu? Có ai bẩm báo chưa?”

“Sau khi lính cần vụ đã bẩm báo với thành chủ đại nhân, ta nghe nói khoảng chừng ba phần mười.”

“Ồ……”

Vẻ mặt Vân Dao khẽ thay đổi, thân thể nhoáng một cái.

Sau khi đó, nàng xuất hiện trong xe kéo của Mộ Hàn Uyên.

Người nọ vẫn như lúc nàng mới rời đi, ngồi trên nệm mềm bình yên nghỉ ngơi trong buồng xe.

Dẫu rằng lúc này Vân Dao đột nhiên xuất hiện trong xe kéo, nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì.

Dáng vẻ cứ như hoàn toàn không đề phòng bất cứ điều gì.

(Còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.