Chương trước
Chương sau
“…… Ai sợ.”

Vân Dao như một khúc gỗ đứng bên cạnh bể tắm đầy hơi nước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không chớp mắt, tuyệt đối không nhìn vào bể tắm.

“Chỉ là ta không có thói quen tắm cùng người khác…… Dù là nam tử, cũng không được.”

Dưới mặt nạ đồng, dường như người nọ cúi đầu cười cợt một tiếng, thoạt nghe đầy vẻ hoài nghi và giễu cợt: “Thật không? Chưa bao giờ à?”

Giọng điệu trào phúng này chẳng hiểu sao lại khiến Vân Dao nhớ đến “chuyện tốt” mà kiếp trước nàng đã làm trong bể tắm trên đỉnh Thiên Huyền.

Cảm xúc tội lỗi lập tức dâng lên, giọng của nàng vô thức trầm xuống đôi chút:

“Đương, đương nhiên!”

“Thôi được,” Tiếng nước dao động, mái tóc dài trắng như tuyết trải dài trên mặt hồ, như một con rồng vảy bạc đang cuộn tròn trong sóng nước dưới ánh trăng, người nọ khẽ dựa vào tảng đá, chống trán nhìn nàng: “Chỉ là, ta nói muốn ngươi tắm cùng ta hồi nào?”

“…… Hửm?”

Vân Dao theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Sau đó sa vào đôi mắt đen kịt như vực sâu của người nọ giữa những gợn sáng nhẹ nhàng.

“Lại đây,” Giọng của Mộ Hàn Uyên khàn khàn vì hơi nước, xen lẫn ý cười như ảo giác: “Buộc tóc cho ta.”

Vân Dao: “……”

“?”

Nói xong, người nọ nghiêng mình trong nước, cơ bắp nhẵn nhụi như lãnh ngọc khiến mặt nước xuất hiện gợn nước nhấp nhô, khuếch tán ra xung quanh. Vân Dao rõ ràng đang đứng trên phiến đá xanh bên ngoài bể tắm, nhưng sâu thẳm trong lòng lại mơ mơ màng màng như bị mê hoặc bởi những gợn sóng ấy.

Hệt như sóng ngầm ẩn dưới mặt biển, con thuyền nhỏ sắp bị nuốt chửng mà chẳng hề hay biết gì, cứ thế bị cơn sóng nâng lên cao.

Một lát sau, vẫn không có chút động tĩnh gì.

Dưới mặt nạ đồng, tân thành chủ dường như không kiên nhẫn lắm, hắn nghiêng mặt, mặt nạ không thể che được quai hàm lạnh giá, màu nước càng làm nổi bật chiếc cổ thon dài của hắn.

“Sao vẫn chưa lại đây?”

Vân Dao chợt hoàn hồn, gò má từ từ nóng lên: “Ta chỉ đồng ý…… làm thị vệ của ngài, buộc tóc gì đó, là công việc của tỳ nữ, tại sao ta phải làm? Hay là ta gọi người khác cho ngài nhé ——”

“Chẳng phải tỳ nữ thiếp thân duy nhất của ta đã bị ngươi đưa đi rồi sao?”

Không rõ là vô tình hay cố ý, dường như người nọ nhấn mạnh hai chữ “thiếp thân”, khiến Vân Dao không kìm được mà nhăn mày.

Cơ thể xoay đi nửa chừng của nàng khựng lại.

“Chẳng lẽ những việc mà trước kia Tiểu Linh làm, ta đều phải làm sao?”

“Tiểu Linh?”

Dưới mặt nạ đồng, đôi mắt dài của người nọ hơi nheo lại, đáy mắt như lóe lên ánh sáng nguy hiểm: “Mới một ngày, thế mà đã xưng hô thân mật như vậy……”

“Hửm?”

Vân Dao không nghe rõ lời thì thầm của hắn khi hắn đưa lưng về phía nàng, nên nàng bèn vô thức tiến lên một bước.

Mộ Hàn Uyên nói: “Cho dù ta muốn ngươi làm hết những việc cô ta đã làm, thế thì sao?”

“Ta là thị vệ của ngài,” Vân Dao cãi lại: “Không phải thị nữ.”

Mộ Hàn Uyên cười: “E rằng ngươi đã nhớ nhầm, tối qua ta nói, muốn người làm thị vệ ‘thiếp thân’ của ta, chứ không phải thị vệ bình thường chỉ cần mang một thanh kiếm đứng cạnh ta.”

Vân Dao ngây người.

Đêm qua người nọ bóp cổ Tiểu Linh, thờ ơ ngẩng đầu nhìn nàng, mở miệng nói, hình như đúng là……

[Ngươi làm thị vệ thiếp thân của ta đi.]

“……”

Sau khi hồi tưởng lại, lòng Vân Dao căng thẳng.

Đúng thế thật.

“Ngài cố ý bẫy ta.” Vân Dao từ từ siết chặt ngón tay, nắm chặt thanh kiếm.

“Muốn trách thì trách ngươi sốt ruột cứu người, tự mất chừng mực.” Ý cười của Mộ Hàn Uyên bạc bẽo: “Hoặc là, nếu ngươi hối hận, ngay bây giờ, hãy trả lại tỳ nữ nọ đi.”

Ánh mắt Vân Dao hơi nhúc nhích: “Nếu trả cô ấy về, ngài sẽ ——”

Mộ Hàn Uyên thốt ra một câu nhẹ tênh:

“Giết.”

Vân Dao: “……”

Mới tám tháng không gặp, sao tính cách của Mộ Hàn Uyên có thể thay đổi đến mức nàng không nhận ra nổi thế này?

“Thành chủ đại nhân, đúng là nhàn nhã.” Vân Dao vừa lúng túng đến gần, vừa giễu cợt: “Phía nam thành Lưỡng Nghi đã bị bao vây, e rằng chưa đến nửa canh giờ nữa Huyền Vũ vệ sẽ đến cửa bắc, thế mà thành chủ đại nhân còn có tâm tư ở đây tắm rửa buộc tóc.”

“Chuyện bên ngoài, ắt có người xử lý.”

Giọng điệu lười biếng của người nọ vẫn không thay đổi.

“Cũng sẽ không ảnh hưởng đến ngươi và ta, ngươi chỉ cần làm theo lệnh của ta là được.”

“……”

Trên bàn dài cạnh bể tắm có một chiếc lược ngọc Dương Giác, Vân Dao cầm nó lên.

Nàng hơi lúng túng ngồi xổm xuống cạnh bể tắm, ghét bỏ ngoắc tay với đôi mắt của chiếc mặt nạ đồng phản chiếu trên mặt nước: “Tới gần một chút, ta không với tới.”

Mộ Hàn Uyên sững người, sau đó nghe lời lùi lại mấy tấc, dựa vào thạch bích dọc bờ ao.

(Còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.