Chương trước
Chương sau
[......]

Mười ngày sau, Dao Thành.

Quán trà mà Vân Dao thường hay lui tới vẫn nhộn nhịp người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt, chỉ là lần này, nội dung Bình thư không còn là biến cố Càn Môn ảnh hưởng đến chiều gió của Tiên Vực mấy ngày trước nữa, mà là chiến sự gây hỗn loạn hai cõi của Ma Vực gần đây.

“Hỗn loạn như thế này, mấy trăm năm nay chưa từng có! Thành chủ thành Bạch Hổ vốn định ngấm ngầm, cư Bạch Hổ, công Huyền Tước, không ngờ ngoại trừ chiếm thành Hoàn Phượng cách tám trăm dặm phía tây thành Chu Tước, ở bên dưới chủ thành Chu Tước ấy thế hắn mà bị phản công……”

“Vị tân thành chủ Lang Ma tộc này hình như không biết quy tắc quy định của Ma Vực, lần này làm bừa, liên lụy hết tứ đại thành chủ của Ma Vực, hiện tại ngoại trừ thành Thanh Long nằm ở dãy núi Trường Nghi, ngự thú là chính, thành Huyền Vũ và thành Chu Tước đã liên minh, chuẩn bị tấn công thành Bạch Hổ từ hai hướng Nam và Bắc……”

“Mà bây giờ, vị tân thành chủ thành Bạch Hổ kia đang bị vây ở nơi mà ngày xưa điện Ma Tôn sụp đổ —— phía đông vực Thiên Vẫn, trong thành Lưỡng Nghi.”

“Ở phía tây của tòa thành ấy, vực Thiên Vẫn là nơi nguy hiểm nhất, ma diễm chọc trời, bất cứ ai vào đó đều sẽ bị đốt thành tro. Phía đông là khu vực đầy tuyết của dãy núi Trường Nghi nơi Thanh Long vệ đóng quân, phía bắc là Huyền Vũ vệ đang bao vây vực Thiên Vẫn, phía nam là Chu Tước vệ truy đuổi tập kích —— Có thể nói đó là tình thế nguy hiểm khôn lường, có chạy đằng trời!”

[......]

Trong góc, chỉ có một nữ tử mặc áo đen đội mũ có màn che cụp mắt, nhìn cốc trà trong tay im lặng không nói gì.

“Mời muội đến nghe kể chuyện, chứ không phải mời muội đến để thất thần.” Mộ Cửu Thiên xoay người lại, gõ tay xuống bàn: “Nghe xong chưa? Có cảm tưởng gì?”

Vân Dao cầm cốc nhỏ chốc lát: “Huynh cũng cảm thấy đó là hắn à?”

“Muội cảm thấy không phải à?” Mộ Cửu Thiên không trả lời mà hỏi ngược lại.

“……”

Vân Dao nhíu mày, không nói gì.

Nàng vẫn còn nhớ những chuyện đã xảy ra sau khi Mộ Hàn Uyên nhập ma kiếp trước, mặc dù nàng không nghĩ rằng kiếp này hắn sẽ giẫm lên vết xe đổ, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó hiểu, nếu người khởi loạn thật sự là hắn, thế thì tại sao lại khác kiếp trước nhiều như thế?

Kiếp trước sau khi Mộ Hàn Uyên vào Ma Vực, trong vòng vài tháng ngắn ngủi, hắn đã gom gọn tứ đại chủ thành của Ma Vực.

Dẫu nàng không đích thân trải qua, nhưng trước hành cung tiên minh, tu giả Ma Vực như thiên lôi sai đâu đánh đó, đủ thấy rõ uy hách của hắn.

“Nếu là hắn, sẽ không thảm hại như thế……” Vân Dao ngập ngừng, sau đó nói thẳng điều mà mình không hiểu.

“Muội tin chắc rằng hắn bị muội một kiếm đâm xuyên tim, lại rơi xuống Thiên Tiệm Hàn Giản, sẽ không để lại tai họa tiềm ẩn gì sao?”

“…… Không thể nào.”

Sắc mặt Vân Dao bỗng dưng trắng bệch, bàn tay thả lỏng trên bàn chợt nắm chặt thành quyền.

Mộ Cửu Thiên nhìn nàng, dừng lại một chút, vừa bực mình vừa buồn cười nghiêng mặt sang một bên: “Mới một nói câu mà muội đã sợ như thế, nếu hiện tại người đang bị vây trong khốn cảnh thật sự là hắn, có phải muội sẽ một người một kiếm đánh thẳng vào Ma Vực không?”

“……”

Bên cạnh im lặng.

Ý cười của Mộ Cửu Thiên nhạt dần, mặt mày dần phủ sương: “Muội thật sự muốn đi sao?”

Vân Dao do dự một lát: “Ta…… không yên tâm lắm. Chỉ xem một cái thôi.”

“Xem, một, cái?” Mộ Cửu Thiên bực đến mức bật cười, đập một tay xuống bàn: “Vân Yêu Cửu, ta quen biết muội hơn năm trăm năm, muội vừa nhếch đuôi lên, ta lập tức biết muội muốn nhảy đi đâu —— Nếu thật sự là hắn, muội còn có thể quay về à?”

Vân Dao mím môi: “Nếu thật sự là hắn, ta sẽ cứu hắn, đưa hắn về thành Bạch Hổ. Nếu không phải hắn, ta cũng có thể ở lại Ma Vực điều tra tung tích của Ngự Diễn.”

“Mấy ngày trước là ai nói ân oán cắt đứt, mỗi người một nơi?”

“……” Vân Dao quay mặt sang một bên, cầm kiếm Nại Hà trên bàn lên: “Hiện tại Ma Vực nổi giông bão, nếu bất cẩn sẽ ảnh hưởng đến Tiên Vực, ảnh hưởng đến muôn dân trăm họ của giới Càn Nguyên, cho dù không có hắn, chúng ta cũng phải sớm điều tra đề phòng.”

“Thấy muội cứ lượn qua lượn lại gần núi Lưỡng Giới, ta biết chắc chắn sẽ có ngày hôm nay mà.” Mộ Cửu Thiên than thở: “Muội quyết tâm đi à?”

“Ba tháng.”

Vân Dao giơ ba ngón tay lên, qua loa huơ huơ: “Dù có tìm được Ngự Diễn, Trần Kiến Tuyết, hay là hắn hay không, ta đều sẽ trở về.”

Mộ Cửu Thiên cười khẩy, hất tay Vân Dao: “Tốt nhất là muội nói được làm được.”

(Còn tiếp)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.