Vân Dao chưa bao giờ ngờ đến chuyện bị Trần Kiến Tuyết bắt gặp.
Cho đến khi Mộ Hàn Uyên dứt lời, đằng sau vang lên tiếng bước chân hoảng hốt bỏ chạy. Bàn tay vẫn luôn đặt sau cổ ôm lấy Vân Dao mới buông lỏng.
Mái tóc dài xốc xếch ngước lên khỏi lòng ngực của hắn.
“Mộ Hàn Uyên?” Vân Dao cảm thấy kỳ lạ: “Sao ngươi lại giấu ta?”
Chẳng phải hiện tại là lúc thích hợp để hắn dứt khoát vạch mặt nàng, lợi dụng sự xuất hiện của Trần Kiến Tuyết, lợi dụng chuyện nàng chỉ có thể khống chế hắn chứ không thể khống chế Trần Kiến Tuyết, nhờ đó “thoát khỏi bể khổ” sao?
“Chuyện sư đồ bội luân này, ta không muốn bên thứ ba biết.” Mộ Hàn Uyên cụp mắt, giọng điệu thản nhiên.
“Chỉ vì như thế?” Vân Dao càng lúc càng không hiểu hắn đang nghĩ gì: “Vừa rồi ngươi nói thế, e là cả đời này tiểu sư muội của ngươi cũng sẽ không ngó ngàng gì tới ngươi.”
“Còn tốt hơn bị sư tôn làm tổn thương.”
Vân Dao hừ một tiếng, cười khinh miệt: “Sợ ta giết người diệt khẩu à? Dù thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng là con gái của Trần Thanh Mộc, để mặt chưởng môn sư điệt, ta sẽ tha cho cô ta.”
“Bởi vì chưởng môn là đồ đệ của ngũ sư huynh sao?”
Giọng của Mộ Hàn Uyên trầm đến mức khó nghe rõ.
“Hửm?” Vân Dao khẽ nheo mắt: “Ngươi mới nói cái gì?”
Mộ Hàn Uyên trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên bật cười: “Lời sư tôn vừa nói, thế mà bây giờ đã quên rồi.”
“..... Cái gì?”
“Ta chỉ là lô đỉnh của sư tôn.” Cuối cùng Mộ hàn Uyên cũng ngước đôi mắt trong veo lên, nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Lô đỉnh nghĩ thế nào, quan trọng không?”
“......”
Bốn mắt nhìn nhau.
Chốc lát sau, Vân Dao chợt bật cười, thoát khỏi vòng tay của hắn, phủi cỏ bám trên váy rồi bước ra ngoài: “Đúng vậy, liên quan gì đến ta. Nhưng ngươi nhớ phải trông chừng tiểu sư muội của ngươi cho thật kỹ, nếu cô ta dám ra ngoài nói lung tung, tuy không đến mức diệt khẩu, nhưng đừng trách ta không quan tâm nhân nghĩa trưởng bối.”
“......”
Mộ Hàn Uyên lặng lẽ dựa vào bờ ao phù dung, cho đến khi hình bóng kia biến mất khỏi tầm mắt và phạm vi thần thức của hắn.
Cuối cùng hắn cụp mắt xuống, nhìn sang bên cạnh.
Đóa sen trắng hồng mà hắn tặng cho nàng, bị nàng tiện tay vứt bỏ, nằm trơ trọi trong vũng bùn cạnh ao, cực kỳ bẩn thỉu.
Hệt như cách nàng đối xử với hắn.
Có thể thuận tay cứu, cũng có thể không thèm để ý đến, vứt bỏ chẳng quan tâm.
“......”
Mộ Hàn Uyên giơ tay lên, như thế muốn nhặt đóa sen kia, nhưng, trước khi chạm vào, ngón tay của hắn khựng lại.
Thôi vậy.
Từ khi được ngắt xuống, rồi bị thuận tay vứt bỏ, nó đã chết rồi. Dù có mang về thì cũng chỉ là một cái xác rỗng.
Trào phúng bạc bẽo bao phủ đuôi mắt đang cụp xuống của hắn, nốt ruồi nhỏ hơi nhấp nháy, giống như giọt nước mắt không thể rơi.
Một cơn gió thổi qua.
Hình bóng bên bờ ao phù dung như tuyết tan chảy, không để lại dấu vết gì.
Nửa canh giờ sau, vẫn là đỉnh núi ấy, vẫn là ao phù dung ấy.
Một hình bóng lén la lén lút ẩn trong làn sóng hư ảo, chậm rãi di chuyển đến bờ ao, cuối cùng ngồi xổm xuống trước đóa hoa sen đáng thương đang nằm trong bùn lầy nọ.
Dường như do dự rất lâu, giữa làn sóng hư ảo ẩn nấp trong hư không, người nọ cẩn thận giơ tay lên, cầm cuống hoa sen lên.
Một góc tay áo đỏ rực lộ ra, nhặt lấy đóa hoa, sau đó lập tức giấu vào hư không.
Làn sóng hư ảo biến mất, mỹ cảnh của ao phù dung vẫn như cũ.
Chỉ có duy nhất đóa hoa sen bên bờ ao chẳng thấy đâu nữa.
—
Vân Dao vốn cho rằng, tuy rằng sợi tơ huyết sắc cuối cùng trong cơ thể Mộ Hàn Uyên khó diệt tận gốc, nhưng chỉ cần cố gắng, sẽ có ngày làm được.
Chỉ là nàng không ngờ rằng, ngày mà nàng định sẽ thực hiện kế hoạch — Tiên Môn Đại Bỉ gần kề, ấy thế mà sợi tơ huyết sắc cuối cùng vẫn trong tình trạng ăn sâu bén rễ. Mặc kệ nàng hấp thụ như thế nào, nó giống như đã bén rễ trong linh hải của Mộ Hàn Uyên, dẫu hôm nay nhổ được bao nhiêu, lần sau gặp lại nó vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu.
Tình huống này thật sự quá kỳ lạ, khiến trong lòng Vân Dao nảy sinh nỗi bất an mà nàng không dám nghĩ đến.
Hôm ấy, bên ngoài động phủ trên đỉnh Thiên Huyền, rừng đào lại trải qua một đêm gió xuân, hoa đào tranh nhau nở rộ.
Mà bên trong động phủ, sau tầng tầng lớp lớp rèm che.
Qua lớp áo mỏng manh, Vân Dao cắn vai Mộ Hàn Uyên để trút căm phẫn. Người nọ nằm trên người nàng, tóc đen rủ xuống, hệt như thác nước đen như mực bao phủ trọn người nàng.
Tóc mai của hắn hơi ướt, trong mắt cũng pha chút ẩm ướt nào đó, khiến dung mạo thanh cao tuấn mỹ càng thêm dịu dàng. Hắn không nói gì, mặc cho nàng cắn, không né không tránh, trái lại còn cúi thấp người xuống, tư thế như đang ôm chặt nàng vào lòng.
Tơ huyết sắc vẫn còn đó.
Lại thất bại.
Vân Dao vừa bực bội vừa nản lòng, nhưng lại không còn sức vì bị giày vò, nên chỉ có thể yếu ớt đá hắn.
Bàn chân của nàng nhỏ nhắn, mới đá hai cái thì đã bị Mộ Hàn Uyên dùng một tay nắm lấy, sau đó không mạnh không nhẹ giữ chặt, không cho nàng cự tuyệt, ấn nàng vào tấm chăn mỏng vừa rơi xuống bên hông hắn.
Cuối cùng khiến Vân Dao phát cáu vì bị giam cầm.
Nàng há miệng, nghiêng mặt sang một bên: “Ngươi cút…… cút xuống.”
Ngay cả giọng nói cũng khàn. Ý thức được điều này, sau khi nói xong, Vân Dao lập tức mím chặt môi.
Dường như hiếm khi thấy Vân Dao lúng túng như thế, tóc đen rủ xuống, tiếng cười vừa trầm vừa khàn của Mộ Hàn Uyên cũng buông xuống theo.
“Chỉ còn một sợi thôi, sư tôn đừng nản lòng.”
“——”
Câu này dọa Vân Dao sợ đến mức máu lạnh toát, vô thức rùng mình.
Mộ Hàn Uyên nhận ra điều gì đó, hơi nhíu mày, ôm nàng chặt hơn: “Sao gần đây người sợ lạnh thế……”
“Ngươi biết, ta đang hấp thụ sợi tơ này?” Vân Dao hỏi.
Mộ Hàn Uyên khựng lại.
Chẳng biết tại sao, giọng điệu của hắn có vẻ lạnh hơn một chút: “Nếu không có sự tồn tại của nó, sư tôn sẽ chọn ta làm lô đỉnh sao?”
“......”
Vân Dao không nói nên lời.
Nghiền ngẫm ý nghĩa câu nói của hắn, nàng mới hiểu ra.
Mộ Hàn Uyên vốn không biết rằng tà diễm ác quỷ không hề biết mất, mà đang bị phong ấn trong mi tâm của nàng.
Còn những sợi tơ huyết sắc này, có thể giúp hắn chữa trị vết thương chí mạng.
Có lẽ hắn nghĩ rằng, nàng chọn hắn làm lô đỉnh chính là vì muốn mưu đoạt sức mạnh bất tử này?
…… Tốt lắm.
Lại thêm một yếu tố để hắn hận nàng hơn.
Vùi đầu vào hõm cổ của hắn, khóe môi của Vân Dao yếu ớt cong lên.
Đúng là làm khó Mộ Hàn Uyên, ấy thế mà có thể cười với một sư tôn ích kỷ, bội bạc, giẫm đạp thiên luân, không bằng cầm thú, lại còn có thể ngày ngày mặt đối mặt làm loại chuyện này.
Nhục nhã như thế, nếu là nàng, có lẽ nằm mơ cũng muốn chém chết người nọ.
Vân Dao tự giễu nghĩ, càng nghĩ lòng càng giá lạnh.
Nàng không nói một lời đẩy Mộ Hàn Uyên ra, choàng áo lên người rồi đứng dậy: “Vài ngày nữa là đến Tiên Môn Đại Bỉ, chuyện vặt rất nhiều, kể từ ngày hôm nay, ngươi đừng đến động phủ của ta nữa.”
“......”
Sau lưng im ắng.
Chốc lát sau, nàng nghe tiếng Mộ Hàn Uyên ngồi dậy, mái tóc dài bên dưới liên hoa quan thanh lãnh như thác nước màu bạc đổ xuống, giọng nói tuy trầm khàn nhưng lại rõ ràng: “Sư tôn có ý gì?”
Vân Dao không nhúc nhích.
Quay lưng về phía Mộ Hàn Uyên, nàng mỉm cười tự giễu.
Tuy rằng không thể nhổ được sợi tơ huyết sắc cuối cùng, nhưng cùng lắm nó chỉ là một giọt nước trong đại dương, không thể nào lật trời trong linh hải mênh mông của Mộ Hàn Uyên.
Hiện tại đã diệt trừ nguy cơ hắn nhập ma, nghiệt hận cũng đã đúc thành, chỉ còn vài ngày nữa là đến Tiên Môn Đại Bỉ, chi bằng cho hắn thanh nhàn.
Nhưng đương nhiên, những điều này không thể nói với hắn.
Thế là Vân Dao đứng im một lúc lâu, mệt mỏi nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy lô đỉnh không còn thú vị nữa, hơn nữa, giá trị lợi dụng của ngươi cũng chẳng còn bao nhiêu, đến đây là đủ rồi.”
“......”
Đằng sau im lặng một lúc lâu, lâu đến mức khiến đáy lòng Vân Dao sinh ra chút bất an.
Hệt như có thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối, chưa bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời, trong lúc nàng không hay không biết, sinh trưởng lớn mạnh, giờ đây nó vươn xúc tu ra, chuẩn bị nuốt chửng nàng.
Vân Dao xiết chặt ngón tay, xoay người lại.
Trên giường, nơi ánh nến không thể rọi vào, cách tấm rèm mỏng, bóng dáng thanh cao cô độc ngồi ở đó, cả người như chìm trong bóng tối u ám.
Có lẽ do ánh đèn mờ ảo, Vân Dao nhìn liên hoa quan ẩn trong bóng tối, cảm thấy nó không còn thanh lãnh nữa, mà lại nhuộm đầy một màu đen đục ngầu như mực.
“Mộ Hàn Uyên, ngươi……”
Vân Dao vừa lên tiếng.
Một giọng nói khác truyền vào động phủ.
“Sư thúc, Thanh Mộc cầu kiến!”
“——”
Sợi dây vô hình đang kéo căng bị ngoại lực vô hình chặt đứt.
Ánh đèn rọi vào, Vân Dao cũng được soi sáng rõ ràng —— Bên trong rèm lụa, vẫn là liên hoa quan thanh lãnh không tỳ vết.
Bả vai căng thẳng của Vân Dao bỗng dưng thả lỏng, sau khi chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn, nàng gần như xoay người lại theo bản năng, vì không muốn Mộ Hàn Uyên phát hiện chân ý của mình, nên bèn di chuyển ra ngoài động phủ: “Ta đi gặp chưởng môn, ngươi tự rời đi đi, đừng để ông ấy phát hiện.”
Nàng tạm dừng lại, sau đó để lại câu cuối cùng: “Chuyện giữa chúng ta, kết thúc ở đây.”
“......”
Ngọn nến cuối cùng vụt tắt.
Cả căn phòng đen kịt như mực, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Hơi ấm còn sót lại trong chăn mỏng vẫn chưa tiêu tan, Mộ Hàn Uyên lặng lẽ giơ cổ tay lên, hơi ấm và mùi hương của nàng vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay của hắn.
Cụp mắt ngồi im một lúc lâu, một con bướm vàng nghiêng ngả bay vào trong rèm.
Mộ Hàn Uyên hờ hững liếc nhìn.
Một đạo kiếm tấn, là Trần Kiến Tuyết gửi đến.
“Sư huynh. Có một chuyện, muội nghĩ muội phải báo cho huynh biết.”
“Trước khi cha muội trở về, xin huynh nhanh chóng đến đỉnh Phụng Thiên.”
——
Cùng lúc đó, tiền điện trong động phủ của Vân Dao.
Chỉ cần vẻ mặt khó nói nên lời, vừa khiếp sợ vừa ngơ ngẩn vừa không thể tin nổi của Trần Thanh Mộc, Vân Dao có thể đoán được là chuyện gì.
Rốt cuộc ngày này cũng đến.
Có lẽ do tâm ma ăn sâu không trị được, Vân Dao phát hiện giờ phút này mình rất điềm nhiên.
Nàng ngồi xuống ghế, cầm tách trà lên, rót nước trà lạnh vào: “Trần Kiến Tuyết nói cho ngươi biết sao?”
“......”
Nghe câu nảy, chòm râu dài của Trần Thanh Mộc rung lên hai lần, một lát sau, ông mới hỏi bằng giọng run rẩy: “Lời của Kiến Tuyết, chẳng lẽ, là thật?”
Vân Dao liếc ông: “Trước khi nghe, hay là ngươi tìm điểm tựa để không té ngã?”
“......”
Không cần nhiều lời nữa, khuôn mặt già nua của Trần Thanh Mộc trắng bệch, ngã ngồi xuống chiếc ghế sau lưng.
Vân Dao lười khuyên nhủ, mà chỉ ngồi chờ ông bình tĩnh lại trước chuyện này.
Nước trong tách trà đổ vào miệng, lạnh đến nỗi khiến Vân Dao hơi nhíu mày. Sau đó nàng mới nhớ ra, trước ngày hôm nay, bất kể ngày hay đêm, sau khi Mộ Hàn Uyên hầu hạ nàng trên giường xong, hắn đều sẽ đốt huân hương, pha trà, dọn dẹp động phủ của nàng xong xuôi, sau đó mới rời đi.
Bất kể là lô đỉnh hay ngoan đồ, đều hoàn thành tốt đến mức…… hơi khó tin.
Khi dòng suy nghĩ của Vân Dao sắp trôi đến chân trời, có lẽ cuối cùng Trần Thanh Mộc đã bình tĩnh lại.
Ông tỏ ra trịnh trọng, đặt hai tay lên bàn: “Sư thúc, tuy người là sư thúc của ta, nhưng người nhập môn chỉ sớm hơn ta vài năm, cho dù không tính khoảng thời gian người bế quan thì chúng ta cũng quen biết hơn trăm năm. Với tính cách của người, chắc chắn không bao giờ làm chuyện như vậy, có phải có hiểu lầm gì không ——”
“Ta sinh tâm ma, vô phương cứu chữa.” Vân Dao lười nói lời thừa thãi nên bèn nói thẳng.
“——”
Chỉ một câu nói, đã khiến Trần Thanh Mộc sững người như bị sét đánh.
Vân Dao nhấp một ngụm trà lạnh, bổ sung một câu nữa: “Căn nguyên kiệt quệ, sắp chết rồi.”
“...... Sư thúc!!”
Trần Thanh Mộc lập tức đứng phắt dậy, nhìn tư thế, rõ ràng là chuẩn bị quỳ xuống trước mặt Vân Dao.
“Không muốn ta tức chết thì đừng bày ra dáng vẻ này.” Vân Dao nhíu mày.
Trần Thanh Mộc cứng đờ dừng lại tại chỗ, không kìm được vành mắt đỏ hoe, chòm râu đen cũng run rẩy theo, giọng của ông khàn khàn: “Thất kiệt của Càn Môn chỉ còn lại mình người, sao người nỡ từ bỏ tông môn như thế?”
“Chỉ cần có hy vọng cứu chữa, ta nhất định sẽ thương lượng với ngươi, nhưng thực tế không có cách cứu, nói gì cũng vô ích thôi.”
Vân Dao dừng lại, đặt tách trà xuống: “Hơn nữa, sao ngươi lại nói ta từ bỏ Càn Môn? Chẳng phải ta đã nhận một đệ tử rồi để lại cho ngươi đấy sao?”
Nhắc tới điều này, tâm tình của Trần Thanh Mộc càng phức tạp hơn, ông giơ tay áo lau khóe mắt: “Nếu như thế, sao người lại làm chuyện đó với Hàn Uyên Tôn……”
Ông ngượng ngùng không dám nói hết, nên bèn dừng lại ở đó.
“Ta cũng không muốn làm thế, đáng tiếc, hắn quá xui xẻo, chuyện xúi quẩy gì cũng xảy ra với hắn. Trong cơ thể hắn cũng có tàn ti tà diễm có thể khiến hắn nhập ma, nếu ta không nhổ chúng, không dám đảm bảo sau này hắn sẽ không nối gót theo ta.”
Vân Dao dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, hai cõi Tiên Ma đều biết hắn là đệ tử của ta, hắn cần phải thật hận thì mới có thể vạch rõ ranh giới với tà ma như ta.”
“Tà ma……?” Râu của Trần Thanh Mộc giật giật: “Sư thúc nói thế là sao?”
Vân Dao quay người lại, thản nhiên nhìn ông, không hề che giấu tâm ma đỏ tươi nơi đáy mắt: “Vào ngày diễn ra Tiên Môn Đại Bỉ, tiên minh tề tựu, các lãnh đạo tiên môn có trong danh sách mà ngươi điều tra được, đều sẽ có mặt ở đó.”
“Sư thúc……”
Dường như Trần Thanh Mộc đoán được ý định của nàng, chút huyết sắc cuối cùng trên mặt biến mất, ông nghiến răng nặn ra từng chữ: “Không, thể, được.”
Thấy gân xanh trên trán ông bắt đầu nổi lên, hiếm khi Vân Dao mỉm cười dưng dửng: “Ta không còn thời gian để chờ, cũng không muốn chờ. Để bọn chúng sống hơn ba trăm năm…… Chỉ nghĩ đến thôi là ta muốn lập tức rút kiếm xuất sơn, giết sạch bọn chúng.”
“Sư thúc, người hãy nghe ta nói, mấy năm nay ta luôn âm thầm điều tra, một ngày nào đó, ta nhất định có thể ——”
“Bọn họ có thể liên thủ với Ma Vực để diệt trừ sư phụ của ngươi, tự nhiên sẽ có cách diệt trừ ngươi. Hơn nữa, ngươi còn phải bận tâm đến an nguy của cả Càn Môn, mấy năm nay ngươi đã vất vả rồi. Chuyện này cứ giao cho ta.”
Vân Dao chậm rãi thở dài như trút cơn tức giận: “Tà pháp ma đạo hợp tu, e là phải lấy mạng người hiến tế, chúng ta không thể chậm trễ.”
Trần Thanh Mộc đứng ngây người hồi lâu. chỉ trong chốc lát, râu của ông dường như bạc thêm vài phần.
Vân Dao không đánh lòng nhìn.
Ông ấy giống nàng, đều là vị vong nhân (*) thoát khỏi chiếc thuyền Càn Môn chìm sâu năm xưa, bao nhiêu năm nay đều lẻ loi độc hành, gánh vác vô số vong hồn trong bóng tối.
(*) Vị vong nhân (未亡人): phụ nữ góa chồng ngày xưa tự xưng là ‘vị vong nhân’. Ngoài ra còn được dùng với nghĩa rộng là ‘vong quốc nô’ (dân mất nước).
Càn Môn trung nghĩa, bể máu sử sách, dù sao cũng phải có người ghi nhớ, có người truyền thừa.
Là nàng ích kỷ, dẫu có chết cũng không muốn làm người cuối cùng.
Một lúc lâu sau, Trần Thanh Mộc như một khúc gỗ già, cứng nhắc tỉnh lại, giọng khàn khàn: “Sư thúc đã quyết tâm như thế, ta cũng hiểu được. Nhưng tân hỏa của Càn Môn chưa truyền, xin tha thứ cho Thanh Mộc vì không thể chết cùng sư thúc. Sau trăm năm, thiêu đốt thân này, đệ tử sẽ lấy hồn đuổi theo vong nhân (*) Càn Môn.”
(*) Vong nhân: người đã chết.
Cùng lúc với lời nói, trán của ông cúi xuống dưới chân nàng.
Âm vang chấn động.
Vân Dao không ngăn cản, để ông dập đầu xong mới đỡ ông đứng dậy.
Trần Thanh Mộc buồn bã hỏi: “Chỉ là Hàn Uyên Tôn, cho dù sư thúc đoạn tuyệt với hắn, e rằng khi người nhập ma, tội lỗi của người, vẫn sẽ liên lụy đến thanh danh của hắn?”
“Phải, cho nên chỉ cần hắn tự tay giết ta là được.”
“......”
Trần Thanh Mộc kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Vân Dao cứ như đang nói đến chuyện nhỏ nhặt không liên quan gì đến bản thân: “Ngày diễn ra Tiên Môn Đại Bỉ, ta nhập ma, giết chết bọn Bích Tiêu, còn Hàn Uyên Tôn đại nghĩa diệt thân, trảm ma dưới kiếm, sau này trở thành người đứng đầu giới Càn Nguyên, sẽ có thể hưởng thịnh thế, muôn đời ca tụng.”
Trần Thanh Mộc lặng thinh một lúc lâu.
Chốc lát sau, ông mới khàn giọng nói: “Sư thúc quả thật là……”
Vân Dao vuốt ve tách trà, trong con ngươi đen đỏ chứa ý cười lười biếng: “Xem cái chết nhẹ như không?”
Trần Thanh Mộc: “Lòng dạ độc ác.”
Vân Dao: “.”
“?”
Trần Thanh Mộc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Chỉ là sư thúc quá xem thường tình cảm của Hàn Uyên dành cho người rồi.”
“Hắn dành cho ta, tình cảm?” Vân Dao dở khóc dở cười: “Ý của người, là thù hận?”
Trần Thanh Mộc nhíu mày, muốn nói tiếp.
Vân Dao xua tay: “Cho dù có, vẫn có thể diệt ma. Nếu ngày ấy hắn mềm lòng nương tay, không ra tay được, cũng không sao, ta sẽ điều khiển tơ tà diễm trong cơ thể hắn, giúp hắn…… giết ma.”
“......”
Trần Thanh Mộc không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, ông lắc đầu thở dài: “Sư thúc, hắn sẽ hận người suốt đời.”
“Như thế rất tốt.” Vân Dao mỉm cười, nhưng đáy mắt lại phủ đầy sương tuyết: “Còn hơn giống như ta, canh giữ mồ mả cô tịch sau núi, cả đời sống tạm bợ, muốn chết lại không chết được.”
Trước khi màu đỏ sậm lan đến đuôi mắt, Vân Dao đứng lên, đi về phía sau động phủ.
Dư âm vọng lại đằng sau: “Sau khi ta chết, không nhập từ đường sơn môn, không được thờ cúng, không được lập bia. Để tránh liên lụy thanh danh của Càn Môn.”
“Ta sẽ lập cho mình một ngôi mộ trống vô danh, đặt sau động phủ trên núi của ta, cùng một chỗ với bọn họ. Nếu ngươi cảm thấy ngột ngạt, thì đến ngồi một chút, tìm ta tán gẫu vài câu.”
Vừa dứt lời, bóng dáng Vân Dao đã biến mất.
Trước mắt sáng lên, một vùng núi xanh, đất trống, bảy ngôi mộ.
Đứng trước bảy ngôi mộ, dường như hồng y dần trở nên ảm đạm.
Vân Dao đi về phía bọn họ, cứ như nhìn thấy sư phụ và các sư huynh sư tỷ, tất cả đều đang đứng ở đó.
Một lúc lâu sau, với nụ cười đong đầy nước mắt, thiếu nữ bước đến ngôi mộ cuối cùng.
Nàng đứng trước tấm bìa, khom người, phủi lớp bụi bám trên ba chữ “Mộ Cửu Thiên”, sau đó trực tiếp khoanh chân ngồi xuống trước ngôi mộ.
“Chậc, không ngờ, chết cũng đã chết rồi, vậy mà còn phải đánh nhau với huynh để giành địa bàn……”
Xây mộ không khó, Vân Dao ngẫu nhiên chém một khối núi đá.
Nhưng, khi viết chữ triện (*),nàng hơi do dự.
(*) Triện thư hay chữ triện, là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kỳ Chiến quốc. Suy nghĩ một lúc lâu, Vân Dao xoay tấm bia đá, viết một dòng chữ ở mặt sau.
“Dòng chữ cuối cùng, để lại cho ngươi vậy.”
Than chì rơi xuống.
Gió thổi qua núi đồi, cũng phất qua dòng chữ viết sau tấm bia đá.
Tha thứ cho ta, thiên hạ đệ nhất ác, ép thánh nhân nọ giết ma.
—
Đỉnh núi Phụng Thiên, dưới đình nghỉ mát.
Trần Kiến Tuyết cầm một bức họa cuộn tròn, nhỏ nhẹ nói: “Chân dung của ngũ sư thúc tổ Mộ Cửu Thiên, bên trong Càn Môn, chỉ còn một tấm này. Phụ thân luôn cất giữ nó trong mật thất bên trong động phủ, khi còn bé muội nghịch ngợm vô tình vào nhầm nơi đó, sau đó bị phụ thân nghiêm khắc quát mắng, cho nên mới có ấn tượng.”
“Nếu không dùng chuyện kia đánh lạc hướng ông ấy, khiến ông ấy quên thiết lập cấm chế, muội thật sự không thể nào lấy được. Xin sư huynh thông cảm.”
“.....”
Mộ Hàn Uyên ngồi trong đình, nhìn biển mây bên ngoài núi, dường như không có phản ứng gì với lời nàng nói.
Trần Kiến Tuyết cảm thấy hôm nay từ khi sư huynh xuất hiện, cảm xúc rất kỳ lạ, ngay cả nàng cũng không khỏi cảm thấy bỡ ngỡ.
Nghĩ đến bức họa cuộn tròn trong tay, nàng lại càng do dự hơn.
“Đưa cho ta.”
Một giọng nói trong trẻo chợt vang lên bên tai, Trần Kiến Tuyết hoàn hồn: “Sư huynh thật sự muốn xem sao?”
“......”
Mộ Hàn Uyên cúi đầu, dường như cười một tiếng rất nhẹ: “Muội truyền kiếm tấn gọi ta đến đây, chẳng phải vì muốn cho ta xem sao?”
Trần Kiến Tuyết thầm thở dài.
Nếu nàng biết hiện tại dáng vẻ của hắn đáng sợ như thế này, nàng nhất định không chọn hôm nay.
Nhưng tên đã lắp vào cung, nàng chỉ đành đặt bức họa cuộn tròn lên bàn đá.
Cuộn giấy mỏng từ từ mở ra trước mắt Mộ Hàn Uyên.
Đó là một bức tranh chơi đàn trong rừng trúc, trong tranh có hai người.
Trong rừng trúc, bên cạnh dòng suối, vị một công tử áo đỏ đang ngồi đánh đàn, trước mặt hắn, là một thiếu nữ mặc y phục màu đen, đang múa kiếm giữa tiếng đàn của hắn.
Họa sĩ khiến thời gian giữa bọn họ ngừng trôi.
Công tử áo đỏ ngước mắt, cười nói dịu dàng.
Đuôi mắt điểm xuyết một nốt ruồi nhỏ.
Rực rỡ như máu.
“——”
Tinh thần, ngũ giác, thất tình lục dục của Mộ Hàn Uyên, tất cả đều đông cứng trong khoảnh khắc ấy.
Bên tai chỉ còn tiếng nước lũ cuồn cuộn, gột rửa quá khứ.
[Ta là Vân Dao, Vân trong ‘Cửu thiên vân tiêu’, Dao trong ‘Dao dao dục trụy’…...]
[Vậy ngươi họ Mộ đi, Mộ Hàn Uyên.]
[Nếu ngươi thích ca khúc kia, khi về đến Tiên Vực, ta sẽ tặng ngươi một chiếc đàn. Sau này ngươi tu âm luật đi.]
[......]
Cho đến hình ảnh cuối cùng, nàng say khước, nhào đến trước mặt hắn, Vân Dao chạm vào nốt ruồi nhỏ nhạt màu dưới đuôi mắt của hắn, rồi bất chợt mỉm cười.
Nàng ghé sát vào tai hắn, như trao một nụ hôn.
[Ngươi trông rất tuấn tú.]
“————”
Mộ.
Đàn.
Nốt ruồi.
Hóa ra người được nàng cứu, không phải là ác quỷ, mà là một bản sao của người khác, một món đồ giả.
Thảo nào khi nàng không hề ngoảnh lại khi vứt bỏ hắn.
“—— Khụ.”
“...... Sư huynh!!!”
Trong tiếng gọi kinh hãi của Trần Kiến Tuyết, máu đỏ chói mắt nhuộm đỏ ngực áo bạch bào của Mộ Hàn Uyên, rồi rơi xuống bức họa.
Mộ Hàn Uyên như vô cảm, hắn giơ tay áo lên lau vết máu trên môi, sau đó từ từ hạ tay xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]