(*) Người nơi suối vàng hóa cát bụi, ta gửi nhân gian tuyết bạc đầu : Trích từ bài thơ 《Mộng Vi Chi》 của Bạch Cư Dị thời nhà Đường. 
*** 
Câu nói kia của yêu tăng khiến Vân Dao kinh hãi đến mức quên dò xét dấu vết khí cơ lưu động mà nàng đề phòng trước lối vào bí cảnh. 
Khi bạch quang dâng lên, nàng vô thức nhắm mắt lại, cả người nhẹ bẫng, ý thức như trống rỗng, thần thức choáng váng, hệt như bị đưa đến không gian khác. 
Không rõ đã trôi qua bao lâu, bạch quang che khuất tầm nhìn dần dần tiêu tán. 
Ồn ào —— 
Vô số âm thanh huyên náo lộn xộn lọt vào hai tai. 
Vân Dao suýt chút rút thanh kiếm giấu trong người ra. 
Chỉ là khi vừa chạm vào mái tóc đang xõa dài của mình, tất cả cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng sau khi bạch quang khó chịu kia biến mất. 
Tiếng ồn bên tai cũng rõ rệt hơn: 
“Hương liệu! Hương liệu thượng hạng đây!” 
“Cô nương, cửa hàng bọn ta vừa mới nhập son phấn mới đấy, cô mau vào xem đi!” 
“Mẹ, con muốn ăn kẹo hồ lô!” 
“Bánh nướng mới ra lò đây! Thơm ngon ngào ngạt! Mau đến nếm thử!” 
“......” 
Bàn tay của Vân Dao khựng lại bên tóc mai, sững sờ tại chỗ. 
—— 
Hoàn toàn khác với cảnh tượng nguy hiểm trùng trùng trong tưởng tượng. 
Nơi đây không phải rừng núi hoang vắng, cũng không có ma yêu quỷ quái, chỉ có phố xá sầm uất đông đúc nhộn nhịp, tiếng rao hàng ầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-ma-ton-mua-mot-tang-mot/3435461/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.