Đêm cực dài ở núi Phục Linh cuối cùng cũng trôi qua. 
Vân Dao thức suốt đêm, thổi nhạc bên ngoài sơn động suốt mấy canh giờ, cuối cùng, trước khi bình minh ló dạng, mới chờ được thiếu niên thay một bộ y phục mới bước ra khỏi sơn động. 
“May mà hôm đó thấy ngươi mặc bộ kia đẹp nên mua hai bộ, nếu không hôm nay ngươi chỉ có thể mặc váy dài của ta.” Vân Dao quay lưng về phía hắn, không nhanh không chậm nói. 
“......” 
Điều đầu tiên thiếu niên nhìn thấy chính là hồng y nữ tử lười biếng ngồi dậy trong ánh bình minh buổi sớm mai, nàng cử động cổ tay cứng nhắc, mái tóc đen dài xõa xuống trong ánh nắng ban mai. 
Khi nàng đứng lên, vài chiếc lá nhỏ rơi xuống khỏi váy nàng. 
Nhìn những chiếc lá ấy, ca khúc hắn đã nghe suốt đêm dường lại văng vẳng bên tai. 
Hoàn toàn khác với vẻ ngoài diễm lệ khoa trương ẩn sau vẻ lười biếng của nàng, nó êm dịu, nhẹ nhàng, như dòng nước mùa xuân xoa dịu lòng người. 
“Ngươi rất thích bản nhạc đêm qua sao?” Vân Dao lười biếng nheo mắt lại, như một con mèo đang duỗi mình dưới ánh mặt trời, mọi sự sắc bén đều giấu trong miếng đệm thịt mềm mại. 
“Ta……” 
Thiếu niên bị nàng vạch trần tâm tư một cách bất ngờ, gần như muốn phủ định theo bản năng, nhưng rồi lại thôi vì không muốn nói dối. 
Hắn đứng đó, con ngươi đen láy trong veo nhìn nàng. 
Khác một trời một vực với ác quỷ đêm qua. 
Vân Dao mỉm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-ma-ton-mua-mot-tang-mot/3421824/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.