Cuối cùng, dưới sự lừa dối của Bạch Phong Lưu, Tiểu Đạo Linh vẫn ôm nghi ngờ đi theo Kha Vô Nhai.
“Nhóc con kia, ngươi tới đây!” Bạch Phong Lưu vẫy tay với Tiểu Đạo Linh.
Tiểu Đạo Linh nhấc chân nhỏ chạy tới.
“Nhóc con, Đại Hoàn Đan không thể chữa khỏi vết thương cho ngươi, biết không?” Bạch Phong Lưu hỏi.
Tiểu Đạo Linh gật đầu!
“Vậy mà ngươi còn muốn mua Đại Hoàn Đan?”
“Nhìn ngon!”
...
“Sư phụ, người có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Đạo Linh không?” Kha Vô Nhai hỏi.
Nhìn vết sẹo gớm ghiếc trên bụng Tiểu Đạo Linh, Kha Vô Nhai cảm thấy đau lòng.
“Tất nhiên là có thể chữa khỏi! Nhưng mà điều trị cần rất nhiều linh thạch, tính vào sổ của ngươi trước!” Bạch Phong Lưu nói.
“Không thành vấn đề!” Kha Vô Nhai vỗ ngực, tỏ vẻ “ta có rất nhiều tiền, sư phụ người cứ trị đi."
“Mười triệu linh thạch thượng phẩm!” Bạch Phong Lưu giơ ngón tay lên, không nhanh không chậm nói.
“Mười triệu thượng phẩm… Bao nhiêu, bao nhiêu cơ? Mười triệu linh thạch, thượng phẩm?”
Kha Vô Nhai vốn đang tỏ vẻ thờ ơ tức khắc mở to hai mắt, lắp bắp hỏi lại.
“Mười triệu! Có vấn đề gì không?” Bạch Phong Lưu bình tĩnh hỏi.
Kha Vô Nhai nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Sư phụ, có thể giảm giá cho ta được không?”
“Đương nhiên có thể!”
“Giảm giá bao nhiêu?”
“Gãy xương! Bao nát, bao chôn!”
Cuối cùng, giữa tiếng hét xé tim xé phổi của Kha Vô Nhai, Bạch Phong Lưu dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-cua-ta-loi-hai-qua-di/3437170/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.