Sáng mai khi đi học, ngồi sau xe Vân cứ xuýt xoa:
- Hân à. Tay bà thực sự không sao chứ. đỏ lừ nên rồi. Hay tôi với bà đi mua thuốc rồi hãy đễn trường nha.
- Khổ nhỉ. ĐÃ bảo không sao mà. Bà cứ nói hoài, nó chỉ hơi đỏ tý thôi.Tại hôm qua dây chói chắc quá thôi.
- Hic. Sao bà từ chói mà không lỏng một chút.
- Bà có bị sao không vậy. Tên đó đâu phải mù đâu, hắn nhìn là biết liền à. nhỡ làm thế chúng nó làm gì bà thì sao.
- Hic. Cũng tại tôi vô dụng quá.
- Nói cái gì thế. Đến trường rồi. Xuống thôi.
- Ừ.
Thật ra mà nói thì tay nó bầm hết cả nên rồi, cũng không đau lắm nhưng Vân cứ lo lắng hoài làm nó thấy ngại. Không muốn người khác chú ý nên hôm nay đi đâu nó cũng buông ống tay áo xuống, đóng cúc gọn gàng.
Từ sáng tới giớ, hắn đến lớp cứ nhìn nó bằng con mắt lạ lạ mà cũng chẳng nói gì, chỉ thỉnh thoảng cười, 1 nụ cười khó đoán.
Cô giáo vào lớp, nở một nụ cười khá thân thiên:
- Chỉ còn khoảng 2 tuần nữa là chúng ta làm bài kiểm tra học kì rồi, nên các em nên chăm chỉ và giúp đỡ nhau để đạt điểm cao trong kì thi này nha.
- Vâng ạ! _ tiếng trả lời dõ dàng dưới lớp.
- Nói tới lại buồn ngủ. Haizz! _ Hắn ngao ngán nằm dài ra bàn
- Ngủ à. Tôi ngủ mý. Hôm qua về muộn quá. Giờ buồn ngủ chết mất _ Long ùa vào với hắn rồi cũng nằm dài ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dau-gau-toi-yeu-em/115694/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.