Sau khi Hạ Cữu và Tiểu Thanh rời đi, Mặc Viên nhấc cái ghế đi tới cạnh giường ngồi xuống. Thấy Mặc Viên như vậy, Mặc Vi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ta năm nay mới cập kê, ngươi lớn hơn ta đúng không?”
“Đúng vậy.” Mặc Vi gật đầu.
“Vậy Mặc Vi tỷ, ta có chuyện muốn hỏi?” Mặc Viên nhìn Mặc Vi.
“Hỏi đi!” Mặc Vi không để ý nói.
“Tỷ có biết người tên Kim Ân không?” Mặc Viên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Mặc Vi.
Mặc Vi khi nghe cái tên ‘Kim Ân’ rõ ràng khẽ chấn động nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, né tránh ánh mắt sắc bén của Mặc Viên nói: “Không… Ta không biết!”
“Thật không?” Mặc Viên khẽ híp mắt.
“Thật.” Mặc Vi vẫn tránh ánh mắt của Mặc Viên.
“Nói dối!!! Tỷ rõ ràng biết hắn!” Mặc Viên tựa người vào ghế, giọng nói mang theo áp lực.
“Ta… ta… ta không biết.” Hai tay Mặc Vi nắm chặt chăn như muốn bóp nát nó.
“Nếu tỷ không biết thì tại sao lại khẩn trương như vậy??”
“Ta…”
Mặc Vi còn chưa nói gì, Mặc Viên đã cắt ngang: “Bỏ qua vấn đề này đi! Ta hỏi tỷ, vết sẹo trên mặt tỷ tại sao mà có?”
Mặc Vi đưa tay sờ vết sẹo: “Lúc ta rơi xuống vách núi bị một mỏm đá nhọn cứa rách hơi sâu nên để lại sẹo?”
“Bao lâu rồi?”
“Hai năm.”
“Tỷ có thấy nó bất tiện?”
“Tạm ổn.”
“Thế tỷ không về tìm Kim Ân là vì nó sao?”
“Không phải…. A…” Mặc Vi nói xong mới biết mình bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dang-ghet-ta-thich-nguoi/2115104/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.