Lại qua một lúc sau ba chén trà hoa cúc cam thảo thơm phức đã hoàn thành. Bạch Nhất Quân nhìn trà thắc mắc:
“Sao lại là ba chén?”
“Một chén cho Kim Huyền.” Mặc Viên chăm chú dọn dẹp, không để ý trả lời.
“Kim Huyền? Kim đế?”
“Đúng vậy!”
Bạch Nhất Quân đen mặt, nàng và hắn ta đã thân thiết tới mức độ được gọi cả tục danh của hoàng đế rồi cơ đấy!!! Rồi còn pha trà nữa!!!! Hừ!!!
Mặc Viên thấy hắn bỗng nhiên im lặng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mặt ai đó hằm hằm khó chịu và cả… hình như nàng ngửi thấy mùi chua chua… Haha… Không phải chứ???
“Sao vậy?” Mặc Viên nín cười đưa tay vuốt vuốt chân mày đang nhíu chặt của hắn.
Bạch Nhất Quân cầm tay Mặc Viên kéo một phát khiến nàng nhào vào lòng hắn, ôm chặt nàng, hắn trừng mắt: “Nàng còn dám hỏi?”
“Ghen sao?” Rốt cuộc Mặc Viên cũng cười thành tiếng.
“Đúng vậy!!!!” Giọng nói mười phần hờn dỗi.
Mặc Viên thấy hắn thản nhiên thừa nhận như vậy có chút cạn lời… Ừm… con người này… khá thẳng thắn…. Bất quá nàng thích!
“Không như ngươi nghĩ đâu! Tại vì ta gây chút chuyện nên đi bồi tội thôi!” Nàng xoa xoa hai má hắn.
“Chuyện gì?”
“Ừm… Nói sao nhỉ? Chuyện là mấy hôm trước ta có vặt trụi hồ sen của hắn…” Mặc Viên nhìn xa xăm.
Bạch Nhất Quân: “….”
Được rồi… Thê tử nhà hắn không chỉ giá trị bạo lực khá cao mà khả năng phá hoại cũng có chút lớn nữa….
“Nhưng tại sao nàng dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dang-ghet-ta-thich-nguoi/2115082/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.