Trúc Nguyệt Các.
Dưới tán một cây đào hoa lớn, trên một bãi cỏ xanh mơn mởn Mặc đại cô nương vẫn đang say giấc nồng dù mặt trời đã sắp xuống núi.
Ánh tàn dương lấp ló nơi cuối chân trời, những cánh hoa đào màu hồng phấn theo làn gió nhẹ bay lả tả trong không gian tựa như tiên cảnh bồng lai, một vài cánh hoa tinh nghịch rơi xuống làn tóc đen xõa tung trên cỏ của Mặc Viên lại càng làm cho khung cảnh thập phần tiên khí.
Thu hết cảnh này vào mắt, tiểu nha hoàn áo hồng dù không nỡ phá hỏng mĩ cảnh lúc này nhưng vẫn tiến đến khẽ đánh thức nữ nhân áo trắng đang ngủ: “Tiểu thư, trời không còn sớm nữa, người mau tỉnh dậy đi.”
“Tiểu thư… Tiểu thư…”
Mặc Viên khẽ trở mình mở mắt, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: “Tiểu Trà nhi… Ta vẫn còn muốn ngủ…”
“Tiểu thư, không được. Người mau dậy, mặt trời đã lặn rồi, ngủ nữa sẽ không tốt.” Hồng Trà thấy ai đó lại sắp lăn ra ngủ tiếp thì nhanh chóng tiếp lời rồi kéo ai đó ngồi dậy.
Mặc Viên lờ đờ ngồi dậy, hai tay dụi dụi mắt, mở miệng oán trách: “Tiểu Trà nhi… Ngươi không đáng yêu gì cả.”
“Vâng vâng là nô tỳ đáng ghét…” Nhìn vẻ mặt đáng yêu này của chủ tử làm Hồng Trà cười khúc khích một hồi lâu.
Mặc Viên đứng dậy vặn eo định đi vào thì một giọng nói âm dương quái khí vang lên làm nàng dừng bước:
“Ngươi thật có nhã hứng nhỉ???”
“Ha… Không phiền vương gia ngươi nhọc lòng quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dang-ghet-ta-thich-nguoi/2114987/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.