Dưới cái nhìn chằm chằm của Bạch Nhất Quân, Mặc Viên lục tung hành lý, lấy ra một cái áo choàng nữ màu lục nhạt, số đồ còn lại bị nàng giấu trong một bụi cây gần đấy. Quay người ôm lấy hủ tro cốt đưa cho Mục Phong cười hiền hòa:
“Cầm giúp ta một chút… À mà nhắc ngươi một chút, đây là di cốt phụ mẫu của ta, nếu nó có mệnh hệ nào thì thù mới nợ cũ tiểu gia ta dù có liều mạng cũng nhất định tính kĩ với ngươi đó nha.”
Mục Phong nhận lấy hủ tro cốt mà khóe miệng giật như điên. Đây là thái độ nhờ vả sao? Có lầm không vậy???
Mục Phong há miệng định phản bác thì lại thấy ánh mắt như phi tiêu của chủ tử nhà mình lia vèo vèo tới đành ngậm ngùi im miệng, trên trán ba vạch đen hoa hoa lệ lệ chảy xuống. Chủ tử à, rốt cuộc ai mới là thuộc hạ của người vậy??? Chủ tử thấy sắc quên người thân rồi. Mà không đúng, tên này là nam nhân mà!!! Hắn đang suy nghĩ vớ vẩn gì thế này??? Loạn rồi…. =.=
Bạch Nhất Quân cảnh cáo Mục Phong xong liền mặc kệ hắn quay sang nhìn Mặc Viên đang loay hoay mặc áo choàng vào. Mặc áo xong nàng đưa tay sờ sờ đầu mình, nắm lấy sợi dây trên búi tóc kéo một cái, ba ngàn sợi tóc đen mượt như thác đổ xuống vai nàng. Mặc Viên cột nửa tóc phía trên bằng sợi dây lúc nãy. Xong xuôi nàng quay sang liền thấy hai người kia nhìn nàng như thể gặp quỷ.
Mục Phong:…..
Bạch Nhất Quân:……
Đúng lúc đó, đám ôn thần vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dang-ghet-ta-thich-nguoi/122994/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.