Vệ Tây: "??"
Thanh Long: "??"
Đông đảo nhân loại vây xem bên dưới: "??"
Sắc mặt Trọng Minh trắng bệch nhìn hình ảnh cực kỳ hung tàn trên không trung trước mặt, lẩm bẩm hỏi: "...ông vừa mới nói cái gì..."
Vẻ mặt Hạ Thủ Nhân đờ đẫn: "...bà hỏi tôi? Làm sao tôi biết được chứ..."
Khoảnh khắc sừng bị bẻ gãy giòn tan, Thanh Long sau một phút ngắn ngủi kinh ngạc thì một lần nữa bắt đầu điên cuồng gào thét, nó thật sự nghĩ không thông! Rõ ràng nó ngửi được hơi thở của thụy thú có cùng chung khởi nguồn với mình, truyền thừa thậm chí còn mơ hồ sinh ra cảm giác phụ thuộc gần như là phục tùng, bản năng nói cho nó biết, người xuất hiện phía sau là người phe mình! Thế nhưng người phe mình sao lại có thể bẻ sừng nó đưa cho người ta chứ?! Cái này làm nó càng khó tiếp nhận hơn cả chuyện bị gặm mặt!
Đầu rồng quá lớn, Vệ Tây nắm một bên sừng, trong miệng vẫn còn ngậm vảy, cậu lè lưỡi liếm long huyết ấm áp bên khóe miệng, ánh mắt đề phòng nhìn cái người không rõ mục đích ở bên cạnh.
Đối phương chăm chú nhìn cậu, tay cầm sừng rồng, vẻ mặt lạnh nhạt, dáng vẻ không giống như muốn đùa giỡn cậu.
Vệ Tây liều mạng vận động não mình, định suy đoán thâm ý trong hành động này của đối phương, bất quá suy nghĩ này thật sự làm khó đầu óc cậu, vì thế sau một chốc, cuối cùng cơn thèm ăn chiếm thượng phong, Vệ Tây thử thăm dò há miệng nhích tới gần tay đối phương, sau đó dè dặt cắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-co-xuong-nui/1472889/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.