Sóc Tông vốn tưởng khách sạn này có cổ quái làm anh cứ nhắm mắt lại là nghe thấy âm thanh kỳ quái, không thể nào nghỉ ngơi. Thể chất của anh đặc thù, đụng phải tình cảnh quái dị như vậy tuyệt đối là hiếm thấy. Nào ngờ Vệ Tây ở chung phòng tựa hồ lại không hề bị ảnh hưởng, điều này thực sự làm người ta nghĩ không thông. Sóc Tông nhíu mày, suy tư thật lâu vẫn không nghĩ ra nguyên do, thấy Vệ Tây lấy miếng ngọc bội đặt bên gối đeo lại lên cổ, anh theo bản năng liếc nhìn ngọc bội một cái, kết quả lại thấy Vệ Tây chưa kịp mặc chiếc áo sơ mi chữ T vào người. Mái tóc của Vệ Tây trong ánh nắng sớm mai có chút bù xù, gương mặt còn có dấu ấn khi ngủ đè thành, lúc giơ tay mặc áo, đường cong phần eo lộ ra đặc biệt rõ ràng làm người ta nháy mắt nhớ lại hình dáng khó nhịn uốn éo của nó vào đêm qua. Sóc Tông: "..." Anh nhanh chóng chuyển mắt, không nhìn tới miếng ngọc bội kia nữa, thứ đó Vệ Tây từng nói là chưởng môn ấn của Thái Thương Tông, bên trên không có tà khí sát khí gì cả, vấn đề chắc chắn không nằm ở đó. Nghi vấn không thể giải, Sóc Tông chỉ có thể xuống giường rửa mặt, lúc đi vào căn phòng tắm trong suốt kia liền khó tránh nghĩ tới mấy thứ vớ vẩn, cả người cũng có chút mất tự nhiên, Vệ Tây thì hoàn toàn không có chút xấu hổ nào, đứng kế bên đồ đệ rửa mặt, rửa mặt xong còn chuyên chú nhìn đối phương. Sóc Tông khom người rửa mặt, bị ánh mắt của Vệ Tây trừng đến mức mất tự nhiên, muốn hỏi cậu rốt cuộc muốn làm gì. Vệ Tây ngửi ngửi vai Sóc Tông, sau đó trực tiếp sáp tới, nhìn gương mặt Vệ Tây áp tới gần, anh vô thức há miệng cùng cậu hôn một cái, ước chừng tiếp xúc khoảng vài giây, đầu lưỡi trơn trợi lanh lợi thăm dò trong miệng rụt trở về. Vệ Tây chép chép dương khí trong miệng: "Tình dậy lại đói." Này là ăn sáng a. Sóc Tông: "..." Sóc Tông thực phức tạp nhìn Vệ Tây tự nhiên đùa giỡn lưu manh mình, bản thân cũng không rõ vì sao chuyện lại phát triển đến mức này. Anh chưa từng tưởng tượng đến cảnh như vậy, anh cùng Vệ Tây, hai người lại có một ngày ôm nhau nhủ chung trên một cái giường, sáng sớm lại sóng vai đứng trước bồn rửa mặt hôn môi. Đơn giản là... Đơn giản là điên rồi. Vệ Tây không hề có chút tự giác nào, có lẽ cậu căn bản không biết hành động này có ý nghĩa thế nào, đối với cậu thì đó chỉ đơn thuần là hút dương khí mà thôi, hút trên người, hút trong miệng, hút xong thì nhàn nhã rời đi. Còn anh thì sao? Sóc Tông liếc nhìn chính mình trong gương, đó là gương mặt đan xen giữa thanh niên và thiếu niên, ngũ quan có đủ để gọi là anh tuấn, con ngươi tối om, xuyên thấu qua mặt kính tựa hồ đang tự dò xét bản thân. Tối hôm qua, lúc hôn lên đôi môi kia, bấu chặt lấy cẳng chân không ngừng cọ cọ vào người mình, có một khoảnh khắc anh đã muốn xé toạt chiếc quần ngủ của đối phương. Vốc nước máy lạnh như băng lên mặt, Sóc Tông thở hắt một hơi. Xé ra rồi làm gì? A. **** Trong phòng ăn, Đoàn Kết Nghĩa đang gây gổ với Lục Văn Thanh: "Con mẹ nó không phải ông nói mình ngủ không ngáy à? Kết quả vừa ngáy lại vừa nghiến răng, hại tôi cả đêm ngủ không ngon!" Lục Văn Thanh cũng khó chịu: "Ông làm quái gì có mặt mũi chỉ trích tôi? Muốn tôi đếm số lần ông thả rắm trong chăn không?" Đoàn Kết Nghĩa: "Tôi rắm trong chăn của tôi liên quan cái rắm gì đến ông, nửa đêm nửa hôm tự dưng ông chui vào chăn tôi rồi giờ quay ra trách tôi à? Tôi con mẹ nó còn đang lo lắng ông có ý đồ xấu với tôi đây này!" Lục Văn Thanh: "Phi! Cái lão gay chết tiệt, bớt tự kỷ đi!" Hai tên xúi quẩy này cũng được chia tới phòng đôi như Vệ Tây cùng Sóc Tông, nghĩ tới hình thức trang hoàng thống nhất của khách sạn này, cũng không biết hai người này làm sao vượt qua. Vợ chồng Huống Chí Minh cùng Phong đạo trưởng Phong Niên Quan ngồi bên cạnh thảo luận chuyện gió đêm trong núi, thấy Vệ Tây cùng nhị đồ đệ xuất hiện liền chào hỏi: "Vệ đại sư, tối hôm qua cậu ngủ ngon không?" Vệ Tây suy nghĩ một chút, nhớ tới đủ loại thể nghiệm kỳ diệu đêm qua, thật lòng trả lời: "Ngon lắm." Đoàn Kết Nghĩa bỏ Lục Văn Thanh vẫn còn đang mắng mỏ mình đánh rắm qua một bên, chạy tới đón sư phụ, ánh mắt liếc nhìn sư đệ đi bên cạnh sư phụ thì giật mình: "Sư phụ, sư đệ sao vậy? Sao mới sáng sớm mà sắc mặt đã tệ như vậy? Cứ như muốn tìm bất mãn ấy." Vệ Tây nhìn qua nhị đồ đệ, mặc dù nghe không hiểu muốn tìm bất mãn là ý gì nhưng vẫn nhìn ra được đồ đệ nhà mình tựa hồ có tâm sự nặng nề, so với trước kia trầm mặc hơn. Cậu không khỏi lo lắng, không phải bị mình hút quá nhiều mà tổn thương nguyên khí đi? Cậu do dự nói: "Có thể vì tối qua..." "Đoàn Kết Nghĩa." Nhị đồ đệ đột nhiên ngắt lời cậu, lạnh lùng nói với Đoàn Kết Nghĩa: "Lòng hiếu kỳ của anh quá lớn, chú thông nguyên đã luyện tập thành thục chưa?" Đoàn Kết Nghĩa: "........." Anh ảo não bỏ chạy, chọc không nổi, chọc không nổi a. Trước khi chạy nhịn không được lén quay đầu liếc nhìn sư phụ nhà mình, sau đó nhịn không được nghi hoặc nhíu mày, không biết có phải ảo giác hay không, anh có cảm giác trạng thái của sư phụ cùng sư đệ cứ như hai thái cực... sắc mặt đỏ ửng, cặp mắt trong suốt, tâm tình cực tốt, tay chân thả lỏng, ánh mắt lưu chuyển cứ như... Cứ như sau khi làm xong chuyện đó thì đạt được trạng thái vô cùng thỏa mãn ấy. Khụ khụ khụ, nghĩ bậy bạ gì vậy, cư nhiên dám nghĩ bậy về sư phụ. Đoàn Kết Nghĩa xấu hổ che mặt, nghĩ tới đánh giá sặc mùi gay của Lục Văn Thanh về mình, anh lại càng không có mặt mũi đối diện với suy nghĩ đen tối trong đầu mình lúc này. Nhóm đạo trưởng trong phòng ăn cũng chú ý tới đoàn người Thái Thương Tông, bất đồng với phản ứng lạnh nhạt lúc mới vào núi, lần này đại đa số mọi người đều rất chú tâm, tỷ như vị lão đạo trưởng của Chí Di Quan. Đại đa số bọn họ mới đầu chỉ nghĩ là ba thầy trò này tới xem náo nhiệt, dù sao bọn họ ở bản xứ nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe nói tới đạo quan này. Hiện giờ huyền học trong quốc nội suy thoái, tốt xấu lẫn lộn, hạng người gì cũng có, nhóm người tu hàng giữ nguyên khuôn phép truyền thừa y bát kinh doanh nhiều đời như bọn họ kỳ thực đều rất khốn khó, không như những kẻ lừa bịp giả danh. Vì thế lúc đầu nghe Huống Chí Minh giới thiệu đối phương là đạo quan mới thành lập lại có thể tham dự pháp sự của đoàn phim Khâu Quốc Khải, bọn họ đều xếp Thái Thương Tông vào loại sau. Bất quá sau trận tập thể hàng phục Phương Tiểu Kiệt, không cần biết thế nào, thực lực của Thái Thương Tông tuyệt đối không phải đám lừa bịp giả danh kia. Mọi người rốt cuộc từ bỏ thành kiến làm quen một phen, có đạo trưởng nghe Thái Thương Tông mới vừa thành lập không lâu liều hảo tâm hỏi: "Vậy mấy cậu có gia nhập hiệp hội đạo giáo bản xứ chưa?" Vệ Tây lắc đầu, cậu cũng từ miệng Huống Chí Minh biết tới hiệp hội này, nghĩ lại thì tông môn nhà mình quả thực không chính quy, Đoàn Kết Nghĩa cũng xấu hổ nói: "Vẫn chưa kịp xin phép." Từ bản lĩnh của Vệ Tây, mọi người đều cảm thấy Thái Thương Tông có chút lai lịch, lập tức có người hào phóng nói: "Không sao không sao, sau khi trở về chúng tôi sẽ hướng hiệp hội đề cử tông môn các cậu gia nhập là được." Vệ Tây có chút cảm kích, Vệ Đắc Đạo có nói, bằng chứng chứng minh tông môn có cường đại hay không chính là được các tông môn khác thừa nhận, từ ngày trùng kiến Thái Thương Tông tới nay, duy chỉ có điểm này là không biết nên làm sao, những người này hỗ trợ không thể nghi ngờ chính là giải quyết giúp cậu một nan đề: "Vậy thì cám ơn." "Này có gì đâu." Vị đạo sĩ kia bật cười: "Đến khi đó Vệ đạo trưởng chỉ cần nộp thẻ đạo sĩ của ngài và hai đồ đệ cho cục tông giáo là được." Vệ Tây: "???" Đoàn Kết Nghĩa: "Là cái gì?" Hai thầy trò trố mắt nhìn nhau, đều nhìn thây mê hoặc trong mắt đối phương, tông môn mà cũng cần thẻ đạo sĩ sao? Sóc Tông cạn lời nhìn hai người. Đạo sĩ kia thấy biểu hiện của họ cũng sửng sốt: "... mấy cậu không có thẻ ngành à? Vậy thẻ quy y, thẻ truyền độ..." Đoàn Kết Nghĩa tròn mắt, vô tội nhìn đạo sĩ. Đạo sĩ bị nhìn tới đổ mồ hôi, không khỏi mê mang nói: "Vậy đạo quan mấy cậu rốt cuộc có thẻ ngành gì?" Thực lực của Thái Thương Tông thật sự rất đáng tin, thế nhưng không biết vì sao lại không có thẻ đạo sĩ, như vậy khác nào không có giấy chứng minh thân phận. Bất quá không có thẻ đạo sĩ, dùng thẻ ngành khác để gia nhập hiệp hội không phải là không thể, quốc gia quản lý phương diện này không đủ nghiêm khắc, nếu bọn họ đã mở đạo quan, cục tông giáo phê duyệt kỳ thực cũng không quá khó... Nghĩ tới đây thì nghe Đoàn Kết Nghĩa ngây thơ đáp: "Giấy phép kinh doanh công ty có được không?" Mọi người: "............" Đoàn Kết Nghĩa bỗng nhiên ý thức được tông môn nhà mình không có giấy chứng nhận, Vệ Tây cũng không hiểu tình huống ngoài núi hiện giờ là thế nào, không thể chiếm núi xưng vương cũng thôi đi, sao lập tông môn cũng khó khăn như vậy? Hai thầy trò nhất thời không biết làm sao, những người khác so với bọn họ lại càng câm nín hơn, Thái Thương Tông này rốt cuộc là sao a, không được phê duyệt cũng thôi đi, cư nhiên người phụ trách tôn môn mà ngay cả thẻ ngành cũng không có... Bộ do kẻ mù mở tông môn sao? Mọi người chỉ có thể ôm tâm tình câm nín này cùng đi làm pháp sự. Hôm nay đoàn phim nghỉ một ngày, tất cả mọi người đều theo Khâu Quốc Khải tới, trước khi lập tế đàn, nữ hai trước đó nháo loạn đòi hủy hợp đồng còn chạy tới xem náo nhiệt, táy máy cầm thanh kiếm gỗ đào trên bàn, có chút bất an: "Làm nghi thức này có hữu dụng không? Trong đoàn phim không có quỷ thật chứ?" Trước đó Khâu Quốc Khải có khẩn cầu vấn đề này, vì thế mọi người nghĩ tới nghĩ lui quyết định không nói ra chuyện Phương Tiểu Kiệt cho mọi người biết, mặc dù quấy nhiễu đoàn phim không phải do Phương Tiểu Kiệt làm nhưng đối với đại đa số người bình thường thì Phương Tiểu Kiệt lơ lơ lửng lửng như vậy đã đủ dọa người rồi, huống chi trước đó cô nàng nữ hai này còn bị dọa tới kinh hoảng đòi hủy hợp đồng, nói cho cô ta nghe thì chẳng phải xong đời rồi sao. Vì thế Khâu Quốc Khải lập tức cười nói: "Đừng nghĩ vớ vẩn, chỉ là xua đuổi vận rủi mà thôi, thời đại gì rồi mà cô còn tin mấy thứ này." Vệ Tây nghe vậy thì liếc nhìn nữ hai một cái, được Khâu Quốc Khải an ủi, biểu tình nữ hai tốt hơn nhiều, thế nhưng Phương Tiểu Kiệt đang bay lơ lửng bên cạnh cô ta thì nổi giận đùng đùng chỉ chỉ trỏ trỏ ghen tị nói: "Nhận được vai diễn tốt như vậy mà không chịu quý trọng, tiến tổ lâu như vậy nhưng cô đọc kịch bản được mấy lần? Cô không thấy tội lỗi với thù lao mình nhận được à? Đồ bình hoa! Đồ không có nội hàm! Người như cô mà có thể nổi tiếng được sao, khán giả đúng là mù mắt mà!" Nữ hai hồn nhiên không hề hay biết gì, sau khi đặt kiếm gỗ đào xuống còn ra vẻ với Khâu Quốc Khải: "Có thể vì em ngày ngày xem kịch bản nên nhập vai quá sâu." Phương Tiểu Kiệt: "Wow, cái thứ không biết xấu hổ này! Nói láo mà mắt không chớp phát nào!" Vệ Tây: "..." Cậu quay đầu nhìn nhị đồ đệ nhà mình cảm khái: "Nhân loại thực phức tạp." Biến thành quỷ cũng như vậy. Nhị đồ đệ nghe vậy thì nhàn nhạt liếc nhìn Phương Tiểu Kiệt một cái, Vệ Tây liền thấy Phương Tiểu Kiệt vốn đang thao thao bất tuyệt mắng chửi nữ hai cứ như thấy quỷ lập tức co giò bay mất dạng. Vệ Tây nghi hoặc: "Nó hình như rất sợ đồ nhi, con làm gì nó vậy?" Nhị đồ đệ nhàn nhã như thường, bộ dáng mình chẳng hay biết gì cả: "Có à, em nhìn nhầm rồi." ...*...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]