Tài xế nọ mặt mũi máu me nước mắt nước mũi tèm lem, đầu bị đánh phù lên gấp đôi, làm quỷ đến nước này thật sự có thể nói là rất thảm thương. Đoàn Kết Nghĩa có chút do dự, Lục Văn Thanh nghĩ tới vừa nãy mình bị dọa suýt chút nữa đã tè ra quần. Từ nhỏ đến lớn toàn bị quỷ bắt nạt, chưa có lúc nào có chỗ dựa vững chắc như lúc này, nhìn biểu tình lạnh nhạt của Vệ Tây, nhất thời tràn trề sức lực ngồi thẳng người nói: "Ông hù dọa khách hàng, còn muốn được khen năm sao?! Nằm mơ đi!" Tài xế quỷ: "Anh anh anh anh anh..." [anh anh: tiếng khóc] Lục Văn Thanh dè dặt ôm chặt tim mình liếc trộm Vệ Tây, cơ hồ muốn chìm ngỉm trong cảm giác vui sướng này. Tài xế quỷ không dám dây dưa xin tha, sợ bọn họ sẽ khiếu nại, sau khi xe tới ngoại ô còn chủ động ân cần mở cửa xe, thái độ phục vụ quả thực không có chỗ nào bắt bẻ. Nguyễn Thời Hành cùng đám bạn cùng đi lần trước đã chờ ở gần nhà ma, lúc Lục Văn Thanh đi tới vẫn còn mê mang ngoái cổ nhìn ra phía sau hỏi: "Tài xế kia bị gì vậy? Sao đầu máu me không vậy?" Lục Văn Thanh trả tiền xe xong liền ậm ờ nói: "Trên đường xảy ra chút chuyện nhỏ..." Nhóm bằng hữu: "???" Đụng thành vậy mà chỉ là chuyện nhỏ á? Càng khó tin hơn nữa là chảy máu thành như vậy mà vẫn đưa hành khách tới nơi, này rốt cuộc là tài xế mẫu mực gì vậy? Lục Văn Thanh không muốn nói nhiều, thấy mọi người đểu khuyên mình chấm năm sao liền vội vàng đổi đề tài: "Mọi người chờ ở đây bao lâu rồi? Tình huống của cậu ta vẫn ổn chưa?" Lúc này mọi người mới quay lại chủ đề chính, hoảng loạn nhìn về phía Nguyễn Thời Hành đang được bảo hộ ở chính giữa. Sắc mặt Nguyễn Thời Hành rất tệ, vành mắt đen xì xì. Từ khi rời khỏi nhà ma đến giờ, bệnh viện cũng không tra được rốt cuộc cậu gặp vấn đề gì mà cả đêm ngủ không ngon, chỉ cần nhắm mắt lại thì trong đầu lập tức xuất hiện âm thanh dụ dỗ. Càng đáng sợ hơn là lúc nằm lâu trên giường lâu lại dần dần mất đi khống chế tay chân, giống như bị người nào đó đè chặt trên người vậy. Vì thế mấy ngày gần đây ngay cả giường Nguyễn Thời Hành cũng không dám nằm, khổ sở cùng cực, vào ban ngày mới dám ngồi trên ghế sô pha híp mắt nghỉ ngơi một chút. Người nhà nói cậu áp lực quá lớn nên mới tự ảo tưởng ra những thứ kia. Với tri thức khoa học học được những năm qua thì bản thân Nguyễn Thời Hành cũng cảm thấy giải thích như vậy mới hợp lý, nhưng sâu trong nội tâm lại ngày càng nghi hoặc hơn, chính vì vậy mới ngựa chết thành ngựa sống nhờ Lục Văn Thanh. Nghe thấy câu hỏi của Lục Văn Thanh, Nguyễn Thời Hành bình tĩnh lắc đầu một cái, ánh mắt đặt trên người Vệ Tây đi cùng Lục Văn Thanh. Vòng tiếp xúc của hai bên không trùng khít nên nhóm bạn của Nguyễn Thời Hành cũng thực tò mò, hỏi Lục Văn Thanh người này là ai, Đoàn Kết Nghĩa lập tức tiến tới phát danh thiếp, lúc này mọi người mới biết hóa ra đây chính là người phụ trách công ty Thái Thương Tông đang nổi gần đây. Vệ Tây nhìn Nguyễn Thời Hành, tựa hồ có lời muốn nói. Nguyễn Thời Hành không khỏi suy đoán, người vẫn luôn thầm mến mình vào thời điểm này sẽ nói gì? Chỉ thấy đối phương rốt cuộc cũng lên tiếng... "Bây giờ anh chịu làm thẻ hội viên chưa?" Nguyễn Thời Hành: "..." Cảm giác xấu hổ lại dâng trào, Nguyễn Thời Hành lặng lẽ quay đầu: "Chúng ta đi thôi." Sau khi xảy ra chuyện nhà ma đã bị đóng cửa tạm thời, bất quá bề ngoài vẫn giống hệt như cũ, thậm chí vì sắc trời u ám ma càng âm u quỷ dị hơn. Nhìn căn nhà cũ kỹ ở xa xa, càng đi tới trước Nguyễn Thời Hành lại càng bất an hơn, mỗi đêm lúc nhắm mắt lại âm thanh kia vẫn luôn dụ dỗ cậu quay lại nơi này chơi, hiện giờ thật sự quay lại gai ốc liền nổi lên khắp người. Lúc này từ dư quang khóe mắt chợt thấy một bóng người làm Nguyện Thời Hành bị dọa tới lùi về sau: "A!" Đám người đi cùng cũng nhìn thấy, dưới ánh ráng chiều sắp tắt, trên đầu tường tòa nhà cũ loang lổ rỉ sét là một bóng người gầy gò, nhất thời cũng hoảng hốt la to. Bóng người trên tường tựa hồ nghe thấy âm thanh nên chậm rãi quay đầu lại, lúc này bọn họ mới phát hiện đối phương không phải quỷ mà là một thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi. Dáng vẻ rất đẹp, mặt mũi giống như được tỉ mỉ điêu khắc, ánh mắt hẹp dài sắc bén, biểu tình lạnh nhạt mất kiên nhẫn. Có người run run hỏi: "Cậu cậu cậu... cậu là ai vậy? Đêm hôm ngồi đó sẽ dọa chết người a!" Thanh niên nghe vậy thì chống tay, nhẹ nhàng từ trên cột cửa cao hai ba mét nhảy xuống, động tác vô cùng linh hoạt. Thanh niên liếc mắt nhìn người nọ một cái, ánh mắt quét về phía Vệ Tây, rất nhanh liền lãnh đạm đáp lại: "Nghe nói nơi này có quỷ hồn quấy phá, tôi tới xem một chút." Lúc này mọi người mới thấy rõ diện mạo của thanh niên, lập tức kinh hãi, không phải vì diện mạo xinh đẹp mà bởi vì cánh tay lộ ra ngoài tay áo sơ mi chữ T ngang dọc trải đầy vô số vết sẹo lớn nhỏ. Vết sẹo có vẻ đã lâu, cẩn thận nhìn thì ngay cả trên cổ cũng có, thoạt nhìn giống như bị kẻ nào đó dùng dao điên cuồng rạch chém một trận, phối với khí chất đặc biệt làm thanh niên trông khá đáng sợ. Mọi người yên lặng một chốc mới phản ứng được, hóa ra là chiến hữu, lập tức tiến tới dò hỏi mới biết đối phương gọi là Lục Khuyết. Lục Văn Thanh thầm nói hóa ra là người trong tộc. Đoàn Kết Nghĩa lập tức nhích tới gần Vệ Tây: "Sư phụ, ngài có thấy dáng mạo người này rất giống chồng tôi không?" Người xa lạ này dương khí ngất trời, Vệ Tây nhìn chằm chằm căn bản không để tâm tới Đoàn Kết Nghĩa, Lục Văn Thanh nghe được thì lộ ra biểu bình hoảng sợ, quan sát dáng người cao lớn cường tráng của Đoàn Kết Nghĩa: "Anh có chồng à?" Đoàn Kết Nghĩa: "Chính là Sóc Tông a!" Lục Văn Thanh: "..." Lục Khuyết ở trong đám người chẳng biết vì sao cũng lặng lẽ quay đầu nhìn qua: "..." Đoàn Kết Nghĩa lúng túng: "Tùy tiện gọi vậy thôi, không có quan hệ gì cả." Lục Văn Thanh cũng không biết nên nói gì, xoa mồ hôi trán quan sát Lục Khuyết, sau đó nhỏ giọng nói: "...ổn không a? Mặt mày quả thực có chút giống, bất quá trẻ tuổi hơn Sóc Tông tiên sinh, trên người Sóc Tông tiên sinh cũng không có sẹo, phải là hình xăm mới đúng." Huống chi nghe nhà nói gần nhất Sóc Tông tiên sinh chuẩn bị bế quan, khẳng định không có khả năng xuất hiện ở đây. Bất quá chuyện này không thể truyền ra ngoài. Lúc đang nói chuyện thì không biết bên kia thảo luận thế nào, kết quả biến thành Nguyễn Thời Hành bỏ tiền thuê vị Lục Khuyết này cùng mình vào nhà ma kiểm tra. Lục Văn Thanh không có ý kiến, đối phương thoạt nhìn rất lợi hại, nhiều người thì có nhiều sức hơn! Vệ Tây cũng không ý kiến, cậu nhìn chằm chằm Lục Khuyết, đã sắp thèm ăn tới sắp khóc rồi. Nguyễn Thời Hành cùng nhóm bạn không đồng hành theo chân bọn họ, có vài cô gái nhìn cánh cửa đóng kín hoảng sợ nói: "Nguy hiểm quá, lỡ bên trong thật sự có gì đó thì mọi người phải làm sao?" Vệ Tây rất có hảo cảm với nữ giới bên ngoài núi, liền hiếm thấy giải thích: "Không sao, cứ túm chúng đập một trận là được." "..." Nguyễn Thời Hành cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, liền nhìn qua Lục Văn Thanh hỏi: "Trừ tà đơn giản vậy à?" Lục Văn Thanh liếc nhìn hai tay trống không của Vệ Tây, nhịn không được sờ sờ pháp khí trong túi mình, nghĩ tới tài xế quỷ bị hành hung vừa nãy... nhịn không được xấu hổ nghiêng đầu đi. Nhà ma bị bắt ngừng hoạt động nên cửa cũng bị khóa chặt, Đoàn Kết Nghĩa không biết từ đâu lôi ra một đoạn dây kẽm, phấn khởi gọi Vệ Tây: "Mấy thứ mở khóa này tôi rành nhất! Sư phụ tới đây, tôi chỉ sư phụ giải quyết cái này, chỉ cần ba giây thôi." Vệ Tây thò đầu qua học tập kỹ năng mới, nào ngờ nghe đùng một tiếng, Lục Khuyết đã dùng chân đạp cửa. Đoàn Kết Nghĩa sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn Lục Khuyết, chỉ thấy đối phương lạnh lùng trợn mắt trừng mình một cái. Từ ánh mắt đối phương Đoàn Kết Nghĩa nhìn ra được ý trách cứ nồng đậm, không khỏi ù ù cạc cạc khó hiểu. Lục Khuyết có vẻ rất đề phòng anh, vẫn luôn tránh ra thật xa, sau khi đá văng cửa thì thực tự nhiên tiến vào mở đèn. Nguyễn Thời Hành tạm biệt đám bạn, theo Vệ Tây cùng Lục Văn Thanh cẩn thận bước vào nhà, phát hiện nơi này vẫn là dáng vẻ lần trước nhìn thấy, ánh đèn mờ mờ ảo ảo làm cả căn phòng vô cùng quỷ dị. Xung quanh an tĩnh dọa người, dù sao Nguyễn Thời Hành cũng là người theo chủ nghĩa duy vật thuần túy, lập tức tự thiết lập dũng khí trong lòng, tất cả đều là không khí, không khí mà thôi, là do nhà kinh doanh cố ý tạo ra bầu không khí kinh dị. Nào ngờ chớp mắt sau đó, trong phòng ken két một tiếng rồi vang vọng tiếng nhạc giáng sinh vui vẻ kia. Nguyễn Thời Hành dựng tóc gáy, cùng mọi người chuyển tầm mắt về phía chiếc máy hát đang chậm rãi chuyển động, âm thanh cũng run rẩy: "Ai... ai mở vậy?" Lục Khuyết bình tĩnh đáp: "Không có ai cả." Nguyễn Thời Hành bị một màn quỷ dị này sợ tới sắp són ra quần, xanh mặt giải thích: "Chính... chính là cái máy hát này! Ngày đó lúc tôi vào đây nó cũng phát bài này!" Nói xong Nguyễn Thời Hành nhìn qua Lục Văn Thanh ở bên cạnh muốn nhờ trợ giúp, nào ngờ lại thấy Lục Văn Thanh càng hoảng hốt hơn túm lấy tay mình: "Ôi mẹ ơi! Khủng khiếp quá a!" Nguyễn Thời Hành: "..." Đột nhiên cậu cảm thấy người bạn từ thời để chỏm của mình có chút không đáng tin... Lúc này Vệ Tây chậm rãi đi tới, tựa hồ tò mò với chiếc máy hát nên đưa tay vọc cây kim đọc, kim bị lấy ra, tiếng nhạc dừng lại. Nguyễn Thời Hành có chút suy sụp vì phản ứng của Lục Văn Thanh, buồn bã nói: "Vô dụng thôi, không tắt được, cậu có lấy kim ra thì nó cũng tự nhảy trở lại thôi." Khi đó Nguyễn Thời Hành còn khẳng định là có cài thiết bị tự động, hiện giờ nghĩ lại thì thấy thế nào cũng thực quỷ dị. Vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng răng rắc giòn tan. Nguyễn Thời Hành: "..." Vệ Tây cầm cây kim đọc vừa bị mình bẻ ra nhìn một chút, nhìn không ra manh mối, tiếp đó cầm lấy chiếc đĩa hát... bẻ thành hai nửa. Không bị công kích, thứ này không giống có yêu ma quỷ quái, đợi một hồi Vệ Tây hỏi: "Khi nào nó mới phát lại?" "..." Nguyễn Thời Hành trợn mắt há hốc với hành vi đơn giản mà thô bạo của Vệ Tây, Lục Khuyết ở bên cạnh biểu tình thực phức tạp nói: "... vĩnh viễn cũng không."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]