Đái Nguyệt Hành vừa đi, Trần Như Ý lo lắng về Kỳ La nên vào phòng xem cô thế nào.
Trong tay Kỳ La cầm một chiếc hộp sắt, bên trong đựng những lá thư tình cô viết cho Đái Nguyệt Hành, đó là đoạn thời gian ngu ngốc, chẳng có gì đáng giá, nhưng vì nhớ tới nên cô lấy ra. Trần Như Ý đi vào, cô ngẩng đầu nhìn hỏi:" Ba người bọn con, là ai sai?"
Trần Thư Ý ngồi xuống nhìn cô.
Kỳ La nói tiếp: "Trên tay Quý Phượng Lâm có sẹo, mỗi lần sờ vào người anh ta con đều cảm giác được nó, nhưng lại không nhớ rõ đó là tác phẩm của mình. Con chỉ để ý có một lần anh ta làm đau ngón tay con, sau đó trước mặt người khác giả bộ đau lòng".
Nói xong cô đóng nắp hộp sắt lại, khoá kỹ lại như sẽ không bao giờ lấy nó ra nữa:
"Gần đây con mới nhớ tới rất nhiều việc, tất cả đều là những mặt tốt của Quý Phượng Lâm năm năm qua, vì trong mình sinh hận nên mắt nhìn cũng trở nên hẹp hòi, toàn nhìn thấy mặt xấu của người ta".
Trần Thư Ý kéo bàn tay cô rồi cầm lấy: "Nghĩ kỹ rồi?"
Kỳ La không trả lời, sau đó nói:"Nhưng mà, lúc con hận anh ta, cảm giác đó đã khắc sâu vào lòng. Hiện tại nhớ lại lại muốn băm vằm những dục vọng mãnh liệt. Tâm tình này tựa như bóng đè, cho dù lúc tỉnh mộng cũng vẫn nóng bỏng như chiếc bàn là, lưu lạc trong đầu con".
Cô tạm dừng chốc lát: "Con người của con, thích lừa dối chính mình, dù cho đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-choi/533363/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.