Trước khi tan sở, HạCảnh Điềm rốt cục chờ được tin nhắn của Ngô Viễn Khang, hắn bào sau khitan việc ở cửa công ty chờ hắn, đơn giản mấy chữ, nhưng đã làm cho nàngcảm thấy vui mừng.
Tan việc, Hạ Cảnh Điềm đúng hẹn chờ ở cửacông ty, giương mắt nhìn đã thấy xe của Ngô Viễn Khang đứng ở trước mặtnàng, thanh âm hắn dịu dàng, “Lên xe a!”
Hạ Cảnh Điềm mím môicười, gật gật đầu mở cửa xe ngồi lên, trên đường hai người thật lâukhông nói gì, Hạ Cảnh Điềm cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng,vẫn là Ngô Viễn Khang mở miệng trước, “Đi quán cà phê ngồi một chút a!”
“Được.” Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới trầm thấp lên tiếng, bởi vì chuyện tốingày hôm qua, nàng cho rằng đối với hắn có chút thiệt thòi, trướckhi không có được sự tha thứ, nàng tìm không thấy câu gì phù hợp mởmiệng.
Chiếc xe bạc dừng ở một quán cà phê lịch sự tao nhã, HạCảnh Điềm cảm giác rằng Ngô Viễn Khang sẽ nói ra suy nghĩ của mình, dọc theo con đường nàng và hắn đều bất ổn, nàng không biết trong chốc látsẽ nghe được cái gì.
Trực tiếp chọn gian cà phê có cửa cách âm,nhằm cách ly hết thảy ồn ào bên ngoài, Ngô Viễn Khang khẽ nhấp một ngụmcà phê đắng, ánh mắt dừng trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của Hạ CảnhĐiềm, chậm rãi lên tiếng, “Cảnh Điềm, anh không hy vọng em dối anh, emcó thể nói cho anh sự thật không?”
Mở đầu có chút làm cho ngườita sờ không được đầu mối, làm cho Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc sững sờ, nàngnhất thời không kịp phản ứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-choi-cua-tong-tai-do-choi-cua-tong-giam-doc/1537896/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.