Sắc trời còn chưasáng, cả Kỳ thị đều nằm trong yên lặng, như một cô gái say rượu chưatỉnh, lười biếng, mê ly mà nhộn nhạo, trước của lớn của Kỷ thị, một bóng dáng mềm mại, gương mặt trắng nõn làm nổi lên mái tóc rối mất trật tựnhưng rất phong tình quyến rũ, ánh mắt mê man, khuôn mặt tái nhợt, nhìnqua trước mắt lờ mờ tia nắng ban mai, giống như một tia nắng bị lạcphương hướng.
Hạ Cảnh Điềm sau khi tỉnh lại, tự nhặt lên quần áo của mình vươn vãi đầy đất, cơ hồ là chạy trối chết, tối hôm qua hếtthảy dường như một hồi mộng không thực, nụ hôn của hắn, vuốt ve của hắn, hương vị của hắn, hắn cuồng dã xâm chiếm như không để lối thoát,cường hãn không cho cự tuyệt, trên người hắn nhiệt độ nóng bỏng như lửa, ánh mắt đỏ như lạc ấn nhuộm đầy lòng nàng, tối hôm qua phóng túng, aicũng không có cho ai cơ hội hối hận, cứ như vậy thuận theo tự nhiên.
Hôm nay ngẫm lại, Hạ Cảnh Điềm cũng chưa có hối hận qua (trai đẹp thế màhối hận làm chi, hihi),chỉ là tâm phiền ý loạn, không biết nên tìm lýdo gì làm cho mình lại dính đến tình một đêm? Ý loạn tình mê? Nàng không để ý đến không riêng gì là thân thể, còn có một ít hoảng loạn tronglòng.
“Cô gái, cô không sao chứ!” Dì quét rác quan tâm hỏi, từlúc trời mờ sang bà đã chú ý Hạ Cảnh Điềm thật lâu, cho rằng nàng xảy ra chuyện gì.
Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu, hướng dì ấy cười lắc đầu,“Con không sao, cám ơn.” Nói xong, nàng đứng lên, đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-choi-cua-tong-tai-do-choi-cua-tong-giam-doc/1537876/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.