Thượng Phong nhíu mày, gằn giọng nói với Tư Dương:
“Cô biết lời nói của mình là thế nào không? Giết người thì phải đền mạng đấy, cô không sợ sao?”
“Tại sao ta phải sợ? Trong khi điều ấy chính là ước nguyện hiện tại của chính ta. “
Cô quả quyết với suy nghĩ của chính mình.
“Cô…làm sao ta có thể ra tay với bạn của mình được chứ. Tư Dương, chắc hẳn cô đã bị nhiễm bẩn bởi một số thành phần không tốt nên mới có những suy nghĩ điên rồ thế kia.”
Ánh mắt thâm sâu nhìn Tư Dương. Nhưng cô lại ngang ngược nói với Thượng Phong.
“Đúng là suy nghĩ của ta có nhiễm bẩn nhưng đó là khi gặp được các người.”
“Phụt…ha ha ha…”
Đột nhiên Thượng Phong lại ôm bụng cười phá lên như vừa nghe được một câu chuyện hài. Điều này khiến Tư Dương khó hiểu, nhăn mặt. Cô đã nói sai cái gì mà cậu lại cười như thế. Hay là thần kinh của tên này có vấn đề?
Thấy Thượng Phong cười mãi không có ý định dừng lại, Tư Dương bực tức chỉ tay thẳng vào mặt cậu mà quát:
“Này, không được cười nữa! Có gì đáng cười đâu chứ.”
“Không cười nữa, không cười nữa.”
Thượng Phong ôm bụng mình thở hắc. Vì vừa rồi cười quá nhiều khiến cho ruột non ruột già của cậu bị đảo lộn cả lên. Cậu cần phải có thời gian để bình tâm lại mới có thể tiếp chuyện với Tư Dương đang đứng trước mặt.
“Ta nói này, lời cô nói quả thật rất buồn cười. Những người thuộc giai cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-choi-cua-do-doc-cang-chung/2672772/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.