“Khi đó,ta vẫn chưa có câu trả lời từ cha của cháu. Nếu cháu tiếp tục học cùng với Cang thì có lẽ bây giờ hai đứa đều là đô đốc, ở đỉnh cao của công danh.”
”Bác đừng nói vậy, một rừng không thể có hai hổ. Dù sao cháu cũng không có ý định theo học quân đội, là do cha của cháu ép.”
Nghe đến chuyện xưa, Thượng Phong chỉ cười trừ, tự nhận bản thân không thích quân đội nên mới rời khỏi đó.
Cang Chung đứng bên cạnh, khẽ đặt tay lên vai của Thượng Phong vỗ nhẹ.
“Cậu ta nói đúng đấy bác. Trong quân đội không hợp với tính cách của cậu ta được.”
“Hai thằng nhóc này, lớn rồi thì hợp sức lại với nhau bắt nạt một người già như ta đúng không. Cháu dâu, cháu hãy cẩn thận với Cang nha, đừng để nó bắt nạt cháu đấy.”
”Cảm ơn bác đã nhắc nhỡ.”
Tư Dương cười thân thiện với cụ đô đốc Trịnh.
Đang nói chuyện vui vẻ với nhau, bỗng cụ đô đốc nhìn thấy người bạn già của mình đến buổi tiệc. Ông ta vội vã rời đi.
“Mấy đứa cứ ở đây chơi nha, ta đi tiếp vị khách quý của mình đây.”
Nhìn theo dáng đi vội vã của ông ta, Thượng Phong lắc đầu mà phán một câu xanh rờn.
“Ông bác này mê gái bỏ trò chứ đâu.”
“Nói người khác chẳng chịu xem lại mình. Tôi thấy bác Trịnh còn kém xa cậu.”
Cang Chung châm biến câu nói của Thượng Phong, hắn ân cần dẫn Tư Dương đi qua bên ghế ngồi.
“Ê, cậu nói sai rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-choi-cua-do-doc-cang-chung/2672754/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.