Chương trước
Chương sau
“Cậu thanh niên kia! Muốn đi thì bỏ thứ trong người của ngươi ra khỏi đây.”

Ánh mắt của Cang Chung như một con chim đại bàng đang nhìn con mồi trong tầm mắt. Hắn bước đến gần chàng trai kia, bàn tay nặng chịt đặt lên bờ vai của hắn ta.

“Ta nói lại một lần nữa. Ngươi…hãy bỏ thứ trên người của mình xuống!”

Từng chữ Cang Chung thốt ra khiến cho đối phương sợ đến phát khóc. Những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán khiến chàng trai phải lấy tay lau đi. Hắn ta đương nhiên nhận ra khuôn mặt của đô đốc Cang, giọng lắp bắp:

“Thưa đô đốc…ngài đang nói gì vậy? Tôi có việc cần phải rời khỏi đây.”

Nụ cười gượng gạo, chàng trai nắm tay Cang Chung muốn gỡ tay hắn ra khỏi người mình. Nhưng Cang Chung lại dùng lực quá lớn khiến hắn ta không tài nào nhấc nổi tay của đô đốc Cang. Sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.

“Đô đốc, xin ngài hãy thu tay của mình về giúp tôi với ạ.”

”Ngươi muốn ta để ngươi đi?”

Cang Chung chẳng cần nhiều lời, hắn trực tiếp thực hiện một hành động lưu loát. Trong phút chốc, số tiền mà chàng trai kia lấy được từ Tư Dương liền lộ ra trước mặt. Cang Chung nhếch mép, giọng đe dọa:

“Hay cho một tên cắp không biết nhìn người. Số tiền ngươi vừa lấy được từ cô gái kia chính là tiền của vợ ta. Ngươi đã chán sống rồi đúng không?”

Các ngón tay dùng lực bấu mạnh xuống lớp da thịt của chàng trai. Hắn ta cảm nhận rõ sự đau đớn từ bả vai của mình nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhăn nhó cố nhịn.

Trong tình huống này, chàng trai không thể làm gì khác ngoài việc cầu xin Cang Chung. Hắn ta ngay lập tức khuỵu hai gối xuống, dập đầu van xin Cang Chung.

“Lạy đô đốc, tôi biết sai rồi xin đô đốc hãy rộng lượng mà bỏ qua cho tôi một lần này.”

“Bỏ qua! Vậy lúc ngươi làm thì có nghĩ đến hậu quả không? Hả!”

Cang Chung dùng một chân của mình đạp vào bả vai của hắn ta khiến cơ thể không vững mà ngã về sau. Chưa dừng lại ở đó, Cang Chung xoăn tay áo của mình lên hắn định sẽ cho tên ăn cướp này một bài học nhớ đời.

“Đô đốc, xin ngài hãy tha…a….”

Một lúc sau, Cang Chung lấy khăn trong túi quần của mình ra lau đi những vết máu dính trên tay. Chiếc khăn dính đầy máu, hắn ném qua một bên. Sau đó, chỉnh lại quần áo rời đi. Nhưng trước khi đi, Canh Chung có dừng chân lại nói với hắn ta:

“Số tiền đó ngươi cứ giữ lấy mà dùng, coi như là tiền thuốc men ta bù đắp cho ngươi.”

Còn chàng trai kia nằm dài trên đất, khắp người đều là máu và vết bầm tím. Hắn ta lồm cồm bò dậy.

“Khụ khụ…mẹ kiếp!”

Hắn ta lau đi vết máu trên khóe môi mà căm phẫn.

“Bụp bụp! Làm tốt lắm.”



Từ trong bóng tối, một bóng đen bước ra. Bóng đen đó nhìn chàng trai đầy vết thương mà cười thỏa mãn.

“Đồ tồi! Chính ông là người nói chỉ cần va vào cô gái đó lấy một món đồ là được, còn việc bị đánh là sao. Giờ hay rồi, tôi bị đánh thành ra như thế này đây. Ông phải chịu trách nhiệm với các vết thương trên cơ thể của tôi.”

Hắn ta tức giận nói.

“Dĩ nhiên, người làm tốt sẽ được thưởng hậu hĩnh. Ngươi cứ quay trở về, ta sẽ cho người đem quà đến cho ngươi.”

“Ông nói thật sao!”

Nghe đến việc nhận được quà, hai mắt của hắn ta sáng rực lên như trăng rằm. Bóng đen lại tiếp tục nói:

“Muốn có quà thì nhanh mà trở về nhà.”

Nói rồi, bóng đen rời đi không để chàng trai kịp nói lời nào.

Trong lúc Cang Chung quay trở lại. Bên này, Tư Dương và Thượng Phong cùng nhau múa trên đường cùng với người dân trong thị trấn. Cả hai phối hợp với nhau rất ăn ý, giống như đã tập luyện từ trước đó.

“Cô làm rất tốt đấy, thưa phu nhân đáng kính của ta!”

“Của ta! Hình như tôi thấy anh nói có gì đó sai sai.”

Tư Dương đang múa thì dừng lại động tác của mình. Cô không hiểu câu nói mà Thượng Phong nhắn nhủ với mình. Tại sao cậu lại dùng cụm từ “của ta”, trông khi câu nói đó phải dành cho Cang Chung mới đúng. Chẳng lẽ, người giàu thì muốn nói gì cũng được. Nếu vậy, thì thật chẳng xem ai ra gì.

“Sao vậy? Không nhảy nữa à!”

Đột nhiên cô dừng lại làm Thượng Phong mất hứng. Cậu nhìn cô thắc mắc.

“Không, tôi thấy chán rồi.”

Tư Dương vô duyên vô cớ lại liếc cậu một cái khó hiểu. Sắc mặt trở nên khó coi, cô đi ra phía ngoài để cho mọi người nhảy múa. Thượng Phong không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu chỉ đành đi theo cô ra ngoài đứng.

“Này, phu nhân Cang! Xin cô hãy nói rõ hơn chút đi.”

“Không, tôi đã nói rõ với anh rồi. Đừng hỏi tôi nữa.”

“Gì cơ! Sao cô lại ngang ngược như cua thế?”

“Mặc kệ tôi!”

Hai người đôi co qua lại vô tình tạo thành một câu chuyện. Trong khi cả hai cùng có chung chủ đề với nhau thì ở phía xa có một cô gái đang lặng lẽ quan sát họ. Người đó không ai khác chính là Gia Ngân. Hằng năm, cứ vào ngày này thì cô sẽ ra bên ngoài đường để cùng với người dân đón chào ngày lễ tạ ơn.

Gia Ngân đứng từ xa nhìn thấy Tư Dương liền nhận ra ngay. Chắc có thể là do Tư Dương là đối thủ của cô ta nên mới gặp đã ghét nhau đến vậy. Nhìn thấy Tư Dương đang vui vẻ cùng với người đàn ông khác không phải Cang Chung. Cô ta thầm nghĩ Cang Chung đã bị Tư Dương cắm sừng. Chỉ cần nghĩ đến việc người mình thương bị cắm sừng bởi một cô gái lạ gọi là vợ là dòng máu trong người của cô ta sôi sục lên.



Gia Ngân cắn chặt răng, cô không chịu được mà đi đến chỗ Tư Dương. Lúc này, Tư Dương đang nói chuyện với Thượng Phong thì nghe thấy tiếng gọi phát ra từ phía trước.

“Này cô kia!”

Chát…

Vừa quay mặt qua, Tư Dương bất ngờ nhận ngay một cái tát vào má khiến cô phải ngây người ra. Thượng Phong đứng bên cũng ngỡ ngàng, cậu vội đi qua hỏi thăm:

“Cô không sao chứ? Đau lắm không?”

“Đau một chút thôi, tôi ổn.”

Tư Dương cười trừ với Thượng Phong, xong cô nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình. Ánh mắt ngạc nhiên hỏi:

“Cô là ai vậy? Tại sao lại đánh tôi?”

“Hức, với cái loại cắm sừng lên đầu của người khác giống như cô không xứng đáng để biết danh tính của tôi.”

Gia Ngân hóng hách, khinh bỉ nhìn Tư Dương.

“Ủa…cô đang nói tôi ?”

Bị lời nói của Gia Ngân làm cho ngớ ngẩn ra. Cô vẫn còn nhớ rõ là chưa gặp cô ta bao giờ. Vậy thì cô làm cách nào mà biết cô cắm sừng. Đúng thật là hoang đường! Tư Dương tử tế nói với cô ta:

“Có lẽ cô đã nhận nhầm người rồi đấy. Tôi với cô chưa từng gặp nhau thì việc cắm sừng mà cô nói hình như cũng vô lý.”

“Đúng đấy cô gái. Cô tự tiện xông đến đánh người là hành vi không đúng, mau xin lỗi cô ấy.”

Thượng Phong gật đầu đồng ý với Tư Dương.

“Xin lỗi ư! Thật nực cười đấy! Rõ ràng là cắm sừng mà chẳng chịu nhận, chứng cứ trước mắt còn không đủ thiết thực hơn sao.”

Gia Ngân cười lạnh, cô ta nhìn thẳng vào mặt Thượng Phong và Tư Dương.

“Đúng là cô không biết ta nhưng còn ta thì biết cô, biết cô chính là vợ của Cang Chung. Còn hành động vừa rồi của ta chính là thay Cang Chung dạy dỗ lại phụ nữ không biết giữ kẻ như cô. Là phụ nữ có chồng nhưng vẫn đi quyến rũ đàn ông. Thật đáng xấu hổ cho những phụ nữ có chồng.”

Lửa giận bùng phát, Tư Dương không thể nào chịu cô ta được. Người sai chính là cô ta mà còn ở đây nói nhăng nói cuội không chịu chấp nhận cái sai của mình.

“Cái cô này, cô mới là kẻ điên đấy! Tự nhiên lại đi đến nói người khác cắm sừng rồi lễ nghi của phụ nữ có chồng gì nữa chứ. Mấy thứ đó Tư Dương tôi không cần, cô tự đem về mà học một mình đi. Mà cô nói thay mặt Cang Chung vậy chắc cô là gì đó của Cang Chung đúng không?”

Nghe thấy câu hỏi của Tư Dương, Gia Ngân tự tin hất tóc mình ra phía sau mà nói:

“Ha, đương nhiên rồi. Một tiểu thư cao quý như tôi thì phải có quan hệ với anh Cang Chung. ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.