Thấy Tư Dương cứ im lặng mãi không chịu nói, Cang Chung mất kiên nhẫn có hơi lớn tiếng.
“Có đúng không?”
“Đúng.”
Cô giật mình mà thốt ra lời nói theo phản xạ.
“Em làm tốt lắm Tư Dương, ta chẳng biết nên nói lời khen thưởng hay trách phạt em đây. Tốt nhất từ giờ trở đi em hãy ở yên ở trong nhà và không được phép rời khỏi cửa nửa bước. Nếu như em mà không nghe lời thì ta sẽ chặt đứt hai chân của em.”
Cang Chung gầm lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Sắc mặt hắn cũng đáng sợ không kém gì một con mãnh thú. Tư Dương mím chặt môi, cô không dám phát ra tiếng động nào sợ rằng bản thân nói gì không đúng sẽ khiến hắn nổi giận hơn.
“Lan Huệ, cô ở nhà mà chăm sóc cho phu nhân thật tốt. Nếu như để ta biết cô cấu kết với phu nhân lừa ta thì cô chuẩn bị đồ đạc rời khỏi đây.”
“Vâng thưa ngài.”
Liếc nhìn Tư Dương lần cuối, Cang Chung “hừ” lạnh một cái rồi rời đi.
Trong nhà chỉ còn lại cô và Lan Huệ. Tư Dương thở phào nhẹ nhõm.
“Tên Cang Chung đó nắng mưa thất thường mà. Tự nhiên lại tức giận với ta, có giỏi thì thả ta ra đi. Hức!”
Cô bực tức mà nói lên tiếng lòng của mình nhưng chỉ là không có Cang Chung ở đấy để nghe thấy. Nếu có hắn ở đấy thì cô nào dám nói như thế.
“Phu nhân, theo em thì đô đốc không phải tức giận với phu nhân vì chuyện này đâu ạ. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-choi-cua-do-doc-cang-chung/2672729/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.