Trước khi rời đi, Cang Chung không quên nói với Tư Dương mấy lời khó hiểu.
“Đứa trẻ của chúng ta sắp ra đời.”
Hắn gửi lên môi một nụ hôn tạm biệt.
“...!”
Tư Dương ngơ ngác nhìn hắn rời đi. Trong đầu không thể hiểu đứa trẻ mà Cang Chung nói.
Ra đời? Cô bất giác sờ vào chiếc bụng phẳng lì của mình.
“Đứa trẻ bên trong đây ư!”
Đang suy tư, Kiều Hoa đột ngột xuất hiện. Cô ta từ phía sau nói vào tai cô khiến cô giật bắn mình.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ có làm gì đâu. Sao cậu lại phản ứng dữ dội thế. Đang nghĩ gì à! Kể cho tớ nghe nữa.”
Tư Dương lắc đầu.
“Không gì cả. Thôi tớ đi vào trong trước đây.”
“Nè, đang nói chuyện mà bỏ đi là sao?! Cái người này bị làm sao ý.”
Còn ba ngày nữa chính là thời điểm mà cô hành động. Cô ngồi trong nhà ngắm nhìn lại mọi thứ một lần cuối. Cứ tưởng là cả đời sẽ ở đây. Nhưng mà, buổi tiệc nào cũng phải tàn. Đã đến lúc cô cũng nên rời khỏi đây và trở về nơi mình sinh ra.
“Tạm biệt nhé, những thứ vốn không thuộc về nhau.”
Rồi ngày đó cũng đến, Tư Dương đã thu gom hành trang của mình. Tuy là nói thế nhưng hành trang của cô chỉ có vỏn vẻn một chiếc thuyền gỗ. Đây có thể được xem là món quà mà Cang Chung đã tặng cho cô. Mặc dù người không thể đến được nhưng món quà thì vẫn ở bên cạnh.
Ngày hôm đó, cô rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-choi-cua-do-doc-cang-chung/2672696/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.