" Cô nghĩ bản thân là công chúa hay tiểu thư? Tôi còn đang rất nhẹ nhàng với cô, vì vậy đừng có làm ra thái độ ấy với tôi. Cẩn thận tôi sẽ cho người bắt một tên cướp biển như cô." Bà trợn mắt, đe dọa Tư Dương.
Trước thái độ của bà ta, Tư Dương cười khẩy một cái. Cô quay lại nhìn bà ta, mạnh miệng nói: " Thưa mẹ, con không dám nghĩ bản thân là nhân vật nào cả, con chỉ là con thôi. Chẳng giống như mẹ, một bà già lố lăng, ô dề."
" Sao chị lại có thái độ hỗn hào với cô như vậy. Dù gì cô cũng mẹ chồng của chị, chị phải cư xử đúng mực. Cha mẹ chị không dạy điều đó à!" Mai Đình tức giận thay cho bà ta.
" Ha, đúng như lời cô nói đấy. Chúng tôi bận rộn với công việc của mình lấy đâu ra thời gian để đi học cách giả tạo ấy được." Tư Dương không ngần ngại đáp trả lại lời của Mai Đình.
" Chị..." Cô ta tức đến không thể nói được gì.
" Thôi Mai Đình, đừng cố chấp với cô ta làm gì. Cha mẹ là lũ cướp bốc thì con cái cũng học theo lối ngang ngược." Bà ta nhìn Tư Dương một cách mỉa mai.
Lời nói của bà ta vô tình lại xúc phạm đến cha mẹ của cô. Điều này, cô không thể chịu đựng được. Dù cô có bị sỉ nhục như thế nào cũng chăng sao nhưng còn cha mẹ cô thì bà ta không có quyền nói. Tư Dương tức đến đỏ mặt, cô đi đến gần chỗ của bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-choi-cua-do-doc-cang-chung/2671529/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.