Thời gian trôi nhanh như một cơn gió vậy, mới đây là nửa đêm khách khứa cũng đã về trả về lại nhà họ Nguyễn yên ắng nhưng trái ngược với điều đó thì riêng phòng của ông Cả lại sáng đèn, trong phòng ông, em vì gượng mà chùm chăn kín cả người nào dám hở một ngón chân. Ông ngồi ghế ngay bàn làm việc của ông nhìn em mà cười cười rồi mới lên tiếng:
- “ Vợ nhỏ của tôi ơi, dù gì em cũng là vợ tôi rồi có gì đâu mà che kín thế không biết, tôi đâu có ăn mất miếng thịt nào cũng em đâu mà sợ”
Em nghe lời ông nói mà điểm hồng trên má cùng vành tai lại càng nổi bật, em lắc đầu để đánh bay đi suy nghĩ trong đầu rồi mới vén chăn ra để lộ cơ thể mặc trên bộ bà ba lụa mà nhìn ông:
- “ Em biết là ông sẽ không ăn em nhưng người ta cũng biết ngại mà”
- “ Được được, là tôi sai tôi sai hết nha”
Câu nói vừa ngắt ông đã tiến bước mà bước lại gần gường đưa hai tay ôm trọn em nâng lên để ông ngồi xuống rồi ông mới hạ xuống để em ngồi lên đùi ông:
- “ Vợ nhỏ của tôi nay ngại rồi, nhìn dễ thương biết bao, cũng tối muộn rồi để tôi xem em có bị rơi miếng thịt nào không...”
Hữu Trạch ngỡ ngàng mà theo quán tính che bản thân rồi lại chặn bàn tay hư đang vén áo Hữu Trạch lên ngày càng cao, bàn tay ông như được tiêm điện vào mà những nơi ông đi qua đều khiến Hữu Trạch rùng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-chika/1102906/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.