Hắn phóng xe trên con đường định mệnh kết nối nó và hắn .Con đường quen thuộc với cả hai nơi chất chứa bao kỉ niệm đẹp và cả kí ức đau thương .Dọc đường đi là bờ biển,xa tít là chiếc ngọn đèn hải đăng ánh sáng nhấp nháy như đom đóm ,hương gió biển thổi qua làm lòng người xao xuyến ,thoải mái ,hòa cùng âm thanh rì rào của sóng vỗ ,càng khiến tâm hồn thư thái ,dễ chịu hơn .Bảo Ngọc ,đã lâu cô không được hóng gió biển ,không được nghe tiếng sóng vỗ vui tai và cả…không được trút tâm sự cùng biển khơi.Nó nhắm mắt hòa mình cùng gió ,như thả hồn mình theo tiếng vỗ ấy đến nơi thanh bình ,không dục niệm.
Chỉ trong nháy mắt đôi trai gái ấy đã hiện diện nơi bờ biển . hắn bước xuống xe với dáng vẻ lạnh lùng ,thoáng chút nổi buồn . cơn gió mạnh thổi bay làn tóc mây khiến hắn càng lộ vẻ ưu buồn của bản thân.Bảo Ngọc cũng nhẹ nhàng đến bên ,trong cô cũng có những tâm sự trĩu nặng. Sự im lặng như hồi tưởng lại quá khứ đau thương của cả hai…Và nổi buồn của cả hai là bởi…..
Nơi đây là nơi linh hồn ba hắn và sư phụ nó được hòa mình với dòng biển mênh mông kia , nơi cả hai rải lên mặt biển lấp lánh tro tàn còn sót lại của thể xác hai người .Vùng biển này ,chất chưa bao kỉ niệm ,bao tâm tư cùng người đã khuất,bởi thế cả hai trĩu nặng khi nhớ về cố nhân. Bầu không khí im lặng bao trùm quanh họ , không gian mênh mông của biển khơi hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-bang-tang-em-yeu-anh/2377874/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.