Bảo Ngọc bước đi quên cả hắn đuổi theo sau với cái bụng đau đớn
-Này ! heo lai gà….em muốn anh chết em mới hả dạ hả ? đấm anh mạnh tay thế ??? - Hắn kêu ca như muốn tìm sự thương tình từ nó
-Anh còn dám nói ….Ai mượn chọc em làm chi ? hứ …. _ Bảo Ngọc hằn học ,mỉa mai hắn
-Đúng là cái đồ …
-Cái đồ gì??? – Nó vừa hỏi vừa tạo thế thủ , chuẩn bị cho tên không biết điều này một cú knoc ao
Kẻ kia như cảm nhận được nguy hiểm rình rập cận kề …e dè
-Thì là…
-Là gì – giọng nói sắc lạnh của nó vang lên khiến hắn lạnh toát cả người ,sợ mình sớm sẽ nhập viện với con heo lai gà đáng sợ này…
-Là heo la gà …- Hắn vừa dứt câu đã phi như bay về phía trước
-Đúng là …- Nó chỉ biết cười trừ trước hành động ngốc nghếch này của hắnVới Bảo Ngọc ,niềm hạnh phúc này nó đã mong đợi từ lâu …Hạnh phúc với nó chỉ giản đơn,được cùng người mình yêu tay trong tay dạo phố ,cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn ,cùng nhau nấu ăn và tất cả mọi thứ thuộc về cả hai …Sau bao sự hi sinh và cả sự hiểu lầm ,nó và hắn cũng đã sánh bước bên nhau với hai trái tim lỗi nhịp .Mọi thứ xảy ra với nó như chỉ vừa hôm qua , đau khổ tột cùng và tuyệt vọng mãi mãi nhưng có lẽ phép màu đã đưa đến bên nó người con trai ấy .Hắn với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong vô cùng ấm áp .
Bảo Ngọc đang bâng quơ trong vòng suy nghĩ thời gian không hay tiếng gọi cắt ngang của hắn
-Heo ngốc ! em làm gì đứng như chết vậy ?? Em không định vào à ??
-Hả ? Ừ ,em vào liền – Nó trở về với thực tại bước vào cửa hàng ,nơi hắn đứng
Cửa hàng nằm ngay bên đường với cửa kính sang trọng ,trưng bày những mặt hàng đắt đỏ với những thương hiệu nổi tiếng .Nó bàng hoàng trước sự lộng lẫy và sang trọng của nơi đây ,ngớ người thắc mắc :
-Băng tảng ,, anh đưa em đến đây làm gì ??
- nghĩ xem ..
-Em đâu cần làm thêm đâu mà anh dẫn em đến đây … Với lại anh xem …quần à không ..áo gì mà dài luộm thuộm ,dây mối nhợ gì tùm lum …em không có rành đâu mà làm – Nó trả lời ngây thơ khiến cả tiệm như được xem hài miễn phí .Hắn cũng phải lắc đầu với nó ,ngây thơ vô số tội
-Em không nhớ hôm nay là ngày gì à ?? – hắn hỏi với giọng trách móc
-Nhớ chứ .Hôm nay là buổi tiệc ở nhà anh !
-ừ …thì …anh dẫn em đến đây để mua quần áo !
-à …Hả ??/ Anh nói cái gì ??? – Nó la thất thanh như gà mắc thun khiến mọi chú ý về mình , riêng hắn ,như vừa kích hoạt loa phát thanh di động ,tiếng hét của nó là tim hắn giật thót ngã ngữa vào giá treo đồ của cửa hàng ,bởi uy lực hét của nó quá tàn bạo .
-Băng tảng , có sao không ??/ - nó như phát hiện bản thân lại gây chuyện bẽn lẽn đỡ hắn dậy
-Em đúng là heo ngốc ,… khi không lại hét to như vậy làm anh giật mình …- hắn trách yêu ,bởi những tính cách đặc biệt này chỉ của riêng nó ,không ai có thể so sánh được ,đây cũng là điều khiến nó đặc biệt hơn mọi cô gái khác trong mắt hắn.
-Em xin lỗi ! Nhưng …em làm sao mặc được những loại quần áo rườm rà hoa lá hẹ này chứ ? Thôi mình về đi ?? – Nó lí nhí bàn chuyện với hắn sau cơn hét thất thanh
-Heo Ngốc …Em có biết hôm nay em phải đến nhà anh mà ?/
-Thì sao chứ ??
-Thì anh phải khiến bạn gái anh đẹp lộng lẫy khiến mọi người đều phải ganh tị chứ??
-Nhưng mà….
-Không …nhưng gì hết ??? - Hắn quả quyết khiến nó cũng đành buông xuôi chấp nhận
-Qúy khách cần tư vấn gì ạ ? – Cô nhân viên niềm nở phục vụ ,khi đã chứng kiến mọi cảnh hài của nó
-Cô lấy cho cô ấy những bộ đầm dạ hội đơn giản ,không cầu kì ,và màu sắc nhã nhặn một chút .. ? –hắn nói với giọng lạnh lùng vốn có
- Vâng ! Mời quý khách đi đến phòng thử ạ ?? Bảo Ngọc như rô bốt vừa nhận mệnh lệnh lê bước theo sau với tâm trạng ngỗn ngang .Với nó ,nơi này xa lạ hoàn toàn và cả những vật dụng nơi đây cô chưa từng dám thử.Sau một lúc ,thử không biết bao bộ đầm rườm rà Bảo Ngọc chọn cho mình chiếc váy trắng tinh khôi .Kiểu cách của nó tuy đơn giản nhưng toát lên vẻ đẹp mị hoặc..Chiếc váy như toát lên vẻ đẹp hồn nhiên ,trong trắng nó vốn có ,vẻ đẹp ấy không lộng lẫy xa hoa mà nó bình dị đơn sơ…
Nó bước ra sau tấm màn cửa với hình dáng như nàng tiểu thư dịu dàng, nhã nhặn ,khiến hắn nhìn chẳng chớp mắt..Với hắn ,nó có một sức hút lạ thường .
-Băng tảng …băng tảng
-Hả?? – Hắn bấy giờ như lạc vào xứ sở thần tiên của nàng công chúa mà mình là bạch mã hoàng tử ,không hay tiếng gọi thất thanh của nó .
-Anh làm gì ngơ người luôn vậy ??? Em mặc cái này được không?/ - Bảo Ngọc ấp úng hỏi hắn , đây là lần đầu nó trưng diện như một người thiếu nữ thực thụ
-Được <,… đẹp …đẹp lắm …- Hắn ấp úng thốt lên lời nhận xét tận tâm,như lời thú nhận tim mình đã bị hớp hồn bởi nét đẹp nó…
-Vậy à ?? thật không ??
-ừ …Cô gói cái này cho tôi – Hắn tránh những câu hỏi vu vơ của nó tiến đến quầy tính tiềnĐôi trai gái bước đi trên phố dưới bao ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người,quanh họ là màu hồng của tình yêu của hạnh phúc .Có thể nói hạnh phúc họ có được là sự đánh đổi ,hi sinh xa cách sau bao năm tháng đau khổ .Nó – đã có lúc tận cùng tuyệt vọng cái ngày hắn được chẩn đoán .Hắn - quằn quại trong cơn đau nhưng con tim luôn mách bảo hướng đến nó .Họ cùng nhau trải qua khó khăn ,gian truân và hiện tại họ đã chạm đến vạch hạnh phúc của mình .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]