Ba giờ chiều chủ nhật, nhiệt độ tăng cao.
Nhựa đường bị đốt cháy nóng hổi, ngay cả lòng bàn chân cũng cảm nhận được cái nóng ấy, cây cối tản ra mùi gỗ nhàn nhạt, cửa sổ trên những tòa nhà bị ánh mặt trời phản quang, chói lóa cả mắt.
Lăng Ngọc Phi cầm vé, đi vào trung tâm bơi lội.
Thời tiết nóng bức, trong trung tâm bơi lội đầy ắp người, ồn ào và náo nhiệt.
Lăng Ngọc Phi đi dạo quanh một vòng, nhưng không phát hiện người quen.
Điện thoại rung lên một tiếng.
Cậu móc điện thoại ra xem: “Thấy chiếc khăn đỏ trên băng ghế dài chỗ góc rẽ không?”
Cậu nhìn quanh, đúng là thấy một chiếc khăn đỏ.
“Dùng nó bịt mắt cậu lại.”
Lăng Ngọc Phi cảnh giác “Cậu lại muốn làm gì!”
“Ở đây nhiều người quá, tôi đưa cậu đến chỗ nào yên tĩnh trước. Cậu bịt chặt mắt xong tôi sẽ xuất hiện đưa cậu đi.”
Lăng Ngọc Phi vừa cúi đầu nhìn tin nhắn đã bị vài người va phải, ở đây đúng là không tiện nói chuyện. Cậu lại nhìn quanh một vòng, nhưng vẫn không phát hiện khuôn mặt quen thuộc nào.
“Cậu ra đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Lăng Ngọc Phi không mắc lừa.
“Cậu thấy tôi liền xông tới đánh tôi thì sao? Nhiều người như vậy sẽ khiến chuyện không hay.”
Lăng Ngọc Phi do dự.
“Tin tôi, được không?”
Cái “tin tôi” kia, trong nháy mắt phá vỡ lo lắng và nghi ngờ của cậu, cậu tức giận đi tới trước cái ghế dài.
Lăng Ngọc Phi cầm chiếc khăn đỏ được gấp cẩn thận, không tình nguyện vòng một vòng quanh mắt, sau đó buộc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-am-tuong-doi/27789/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.