Mưa rơi tí tách, bùn đất ẩm thấp dưới chân dính nhớp, tỏa ra hương cỏ khắp nơi. Nơi rừng sâu núi thẳm, trên đường không một bóng người, thỉnh thoảng gặp mấy con chó có đôi tai cụp xuống. May mà không có ai, nếu không cũng bị dọa khiếp vía. Tạ Sầm Quan nhìn bóng dáng phản chiếu của mình trong vũng nước, cả người đầy máu, cánh tay phải còn vung vẩy lung tung như sợi xích.
Hoàng Tuyền Quỷ Quốc đúng là không phải nơi cho người đến, ông nghĩ, không biết tên ngốc Bách Lý Quyết Minh có trốn thoát được không nữa.
Ông tới sườn núi, trầy trật lắm mới vẽ ra được một tấm phù. Không khí trước mặt nổi lên những gợn sóng, ông đi qua bức tường không khí vô hình, một thôn xóm nho nhỏ dần dần lộ ra phía trước. Ông không đi được nữa, nằm vật ra đất kêu rên: "Đẩy xe bò đến đây! Ông chủ của các ngươi về rồi!"
Có người nhìn thấy ông thì lập tức quay về thôn nói cho dân làng biết, lúc sau có một đám đàn ông chân đất đẩy xe bò đến, trên xe chất rơm rạ, và kẻ đỡ đầu vài người nâng chân cẩn thận khiêng ông lên xe.
"Mau lên, mau lên! Đưa tới chỗ Ứng đại phu đi!"
"Chao ôi, ông chủ Tạ của ta ơi, sao ngài lại thành ra thế này?"
Có người tặc lưỡi: "Ta thấy ngài nên đổi thân thể mới rồi đó."
Xe bò lộc cộc chạy về thôn, đường đất lầy lội, xốc nảy đến mức ê cả xương Tạ Sầm Quan. Những dãy nhà tranh hai bên không ngừng lùi lại, mấy đứa bé có gương mặt xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ach/995871/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.